Chỉ có gia tộc Cổ Võ trong truyền thuyết mới tồn tại thiên tài võ đạo như thế này. “Rốt cuộc cậu là ai?”
Đại sư Hồ bỗng trầm giọng hỏi.
Nếu Mã Siêu là thiên tài của gia tộc Cổ Võ thì ông ta thà rằng đắc tội Vương tộc họ Quan cũng không đối phó Mã Siêu.
Bởi vì đắc tội với gia tộc Cổ Võ, dù ông ta có chạy đẳng trời cũng không thoát chết. “Ông không có tư cách để biết tôi là ai”.
Mã Siêu cũng không biết đại sư Hồ nghĩ thế nào, chỉ cười lạnh giậm mạnh xuống đất, thân hình như sấm sét lao thẳng về phía đại sư Hồ.
Đòn tấn công vừa rồi đã để Mã Siêu biết được thực lực của đại sư Hồ.
Bây giờ cảnh giới võ thuật của anh ta là Vương Cảnh sơ kỳ, chỉ chút nữa thôi là bước vào Vương Cảnh trung kỳ.
Cao thủ cấp bậc kiểu đại sư Hồ chỉ có thể gặp không thể cưỡng cầu và cũng chỉ có giao đấu với cao thủ như đại sư Hồ mới rèn luyện được thực lực của anh ta, để anh ta nhanh chóng đột phá Vương Cảnh trung kỳ.
Nhìn khí thế hung hãn của Mã Siêu, đại sư Hồ chỉ có thể nhằm mắt tiến lên.
Nhưng vì trong lòng ông ta luôn nghi ngờ thân phận của Mã Siêu nên không thể dốc hết sức đánh. Ngược lại Mã Siêu càng đánh càng hăng, đòn nào cũng muốn lấy mạng đối phương.
Vốn dĩ là cuộc chiến sống còn, cần gì phải che giấu thực lực?
Quan Hồng Nghị sững sờ, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.
Cao thủ như Mã Siêu nếu đã định không cách nào thu phục được, thì nhất định phải giết đi để diệt trừ mối họa về sau.
Nhưng bây giờ ông ta bỗng hơi tò mò. Bởi người có thực lực như Mã Siêu thế mà luôn phục tùng nghe lệnh Dương Thanh, vậy thực lực của Dương Thanh sẽ khủng bố cỡ não? “Thực lực của ông chỉ đến thế thôi sao?”
Sau khi Mã Siêu tung một đòn đánh lùi đại sư Hồ, cười lạnh hỏi.
Vẻ mặt đại sư Hồ hơi phức tạp, trước khi làm rõ thân phận của Mã Siêu lão ta không dám ra sát chiêu “Đại sư Hồ, rốt cuộc ông đang làm gì vậy?”
Quan Hồng Nghị nóng nảy hỏi: “Cậu ta chỉ là một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, còn ông đường đường là Vương Cảnh trung kỳ sao lại bị cậu ta đàn áp?”
Đại sư Hồ không để ý Quan Hồng Nghị, hai mắt nhìn thẳng Mã Siêu, hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này Quan Hồng Nghị mới nhận ra, thì ra đại sư Hồ đang lo lắng Mã Siêu là người có bối cảnh, nên không dám giết anh ta. “Đại sư Hồ, ông cứ yên tâm, cậu ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã mất bố mẹ, bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó thì đi lính mấy năm mà thôi”.
Quan Hồng Nghị lớn tiếng nói: “Nếu cậu ta thật sự có bối cảnh mạnh mẽ thì cũng không đến nỗi lưu lạc tới mức này”.
Mã Siêu vốn dĩ bừng bừng ý chí chiến đấu, cũng tự biết rõ anh ta không thể nào trốn thoát nên dứt khoát thừa nhận nói: “Ông ta nói không sai, tôi chính là một đứa trẻ mồ côi, không có bối cảnh gì”. “Nếu vậy tôi đành giết cậu thôi”.
Khí chất trên người đại sư Hồ bỗng thay đổi nghiêng trời lệch đất, khí thế đột nhiên vọt lên tới đỉnh điểm. “Keng!”
Thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh kiếm lập lòe, mùi máu tanh đáng sợ ngập tràn xung quanh.
Thanh trường kiểm này là thanh kiếm giết người, hơn nữa đã giết rất nhiều người.
Sắc mặt Mã Siêu cũng trở nên nghiêm nghị nhìn chăm chằm đại sư Hồ.
Lúc này khí thế trên người đại sư Hồ đã vượt xa Vương Cảnh trung kỳ, dù nói ông ta là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ cũng không sai.
Còn Mã Siêu chỉ là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, sợ là rất khó để đỡ được một đòn dùng hết sức đánh của đại sư Hồ. “Cậu nhóc, tiếp chiêu đi!”
Đại sư Hồ quát lớn, nhấc chân lên, cơ thể lóe lên.
Thanh kiếm xẹt qua một đường vòng cung đẹp để trên không trung, ánh kiếm lấp lóe, lưỡi kiếm chém thẳng xuống đầu Mã Siêu. “Pång!”
Đúng lúc này, tiếng súng bỗng vang lên.
Mã Siêu đang tập trung tất cả tinh thần và sức lực lên người đại sư Hồ, không hề nghĩ tới lại có người nổ súng vào lúc này.