Dương Thanh làm thế cũng vì nể mặt gia tộc Vũ Văn, bằng không, những gì mà Tô Thành Vũ vừa làm đã đủ để khiến nhà họ Tô biến mất khỏi Giang Bình rồi.
Thể diện của Tô San vẫn chưa lớn tới mức khiến Dương Thanh bỏ qua cho nhà họ Tô.
“Không biết cậu đây là ai nhỉ?”
Tiết Khải cười ha hả, nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn lại, thản nhiên nói: “Anh không cần hỏi dò thế đâu, tất cả những gì mà tôi có bây giờ đều dựa vào chính tôi, nếu anh cứ muốn biết gia thế của tôi, tôi có thể nói cho anh biết luôn, tôi là con rơi của gia tộc Vũ Văn – một trong tám nhà quyền thế ở Yến Đô!”
“Ồ?”
Tiết Khải hơi kinh ngạc, nhưng khi nhìn Dương Thanh, trong mắt anh ta không hề có vẻ ác ý mà lại vô cùng hứng thú.
Hình như anh ta đã bắt gặp một viên ngọc thô hiếm có.
Tuy anh ta không hiểu ý Dương Thanh lắm, nhưng có thể cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Dương Thanh.
Một đứa con rơi thôi mà có thể khiến Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên trung thành đến thế, chắc chắn không phải người bình thường.
“Chẳng biết cậu Thanh có muốn làm việc cho nhà họ Tiết không?”
Tiết Khải bỗng mời chào Dương Thanh, sau khi hỏi xong, hình như anh ta cảm thấy mình chưa nói rõ, bèn bổ sung: “Cậu sẽ bước vào nhà họ Tiết với thân phận anh em kết nghĩa của tôi”.
“Nếu có sự giúp đỡ từ cậu Thanh, có lẽ sau này tôi sẽ có tư cách tranh giành vị trí chủ gia tộc”.
“Tôi xin cam đoan với cậu Thanh, nếu có ngày tôi trở thành chủ Vương tộc họ Tiết, cậu chính là vị tướng quan trọng nhất của nhà họ Tiết! Địa vị chỉ dưới tôi!”
Anh ta vừa dứt lời, ai cũng sững sờ, ngay cả Dương Thanh cũng rất ngạc nhiên.
Không ngờ Tiết Khải còn trẻ mà lại quyết đoán đến thế.
Anh có thể cảm nhận được Tiết Khải đang nghiêm túc, anh ta bằng lòng để anh trở thành vị tướng quan trọng nhất của nhà họ Tiết chứ không phải nói chơi.
Nhưng sao Tiết Khải biết được, Dương Thanh từng là Tướng quân của biên giới phía Bắc, có địa vị ngang ngửa với chủ Hoàng tộc, thân phận vị tướng quan trọng nhất của nhà họ Tiết không hề có sức hấp dẫn với anh.
“Ồ?”
Tiết Khải hơi kinh ngạc, nhưng khi nhìn Dương Thanh, trong mắt anh ta không hề có vẻ ác ý mà lại vô cùng hứng thú.
Hình như anh ta đã bắt gặp một viên ngọc thô hiếm có.
Tuy anh ta không hiểu ý Dương Thanh lắm, nhưng có thể cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Dương Thanh.
Một đứa con rơi thôi mà có thể khiến Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên trung thành đến thế, chắc chắn không phải người bình thường.
“Chẳng biết cậu Thanh có muốn làm việc cho nhà họ Tiết không?”
Tiết Khải bỗng mời chào Dương Thanh, sau khi hỏi xong, hình như anh ta cảm thấy mình chưa nói rõ, bèn bổ sung: “Cậu sẽ bước vào nhà họ Tiết với thân phận anh em kết nghĩa của tôi”.
“Nếu có sự giúp đỡ từ cậu Thanh, có lẽ sau này tôi sẽ có tư cách tranh giành vị trí chủ gia tộc”.
“Tôi xin cam đoan với cậu Thanh, nếu có ngày tôi trở thành chủ Vương tộc họ Tiết, cậu chính là vị tướng quan trọng nhất của nhà họ Tiết! Địa vị chỉ dưới tôi!”
Anh ta vừa dứt lời, ai cũng sững sờ, ngay cả Dương Thanh cũng rất ngạc nhiên.
Không ngờ Tiết Khải còn trẻ mà lại quyết đoán đến thế.
Anh có thể cảm nhận được Tiết Khải đang nghiêm túc, anh ta bằng lòng để anh trở thành vị tướng quan trọng nhất của nhà họ Tiết chứ không phải nói chơi.
Nhưng sao Tiết Khải biết được, Dương Thanh từng là Tướng quân của biên giới phía Bắc, có địa vị ngang ngửa với chủ Hoàng tộc, thân phận vị tướng quan trọng nhất của nhà họ Tiết không hề có sức hấp dẫn với anh.
Trong lúc mọi người vẫn đang kinh ngạc, Dương Thanh lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với thân phận đó!”
“Cậu Thanh không cân nhắc thêm à?”, Tiết Khải không bất ngờ, cười hỏi.
Đối với anh ta, người càng giỏi, càng trung thành, càng khó thu phục thì càng có tính khiêu chiến, sẽ khiến anh ta thấy hứng thú hơn.