Chương 198: Vô cùng kinh hãi
Dương Thanh cảm giác được khí thế mạnh mẽ sau lưng, chỉ nhếch miệng cười tàn nhẫn.
Tổng cộng có tám cao thủ. Dương Thanh đoán rất chuẩn, tất cả đều là người của nhà họ Mạnh.
Mặc dù anh đang đi cùng vợ con nhưng không hề cảm thấy e ngại.
Bởi vì trước mặt anh là hai bóng dáng quen thuộc. Bọn họ đi lướt qua người Dương Thanh như không trông thấy anh.
Hai người này chính là Tiền Bưu và Sâm Ba được Dương Thanh giao nhiệm vụ âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm và Tần Y.
Tiền Bưu là cao thủ từ biên giới phía Bắc, được xưng là Vua Bóng Đêm. Tuy ông ta đã rời khỏi biên giới phía Bắc nhưng thực lực vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Sâm Ba là ông hoàng võ sĩ châu Phi, dù không bằng Tiền Bưu nhưng cũng không phải người dễ bị đánh bại.
“Con mẹ mày bị mù à?”
Tiền Bưu vừa tới bên cạnh tám cao thủ kia, cố ý đâm vào một người rồi quát tháo ầm ĩ.
Người kia chỉ lạnh lùng quát lại: “Cút!”
“Rầm!”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, Tiền Bưu lập tức vung nắm đấm.
Hắn không kịp phòng bị, bị đánh bay ra xa mấy mét.
Cùng lúc ấy Sâm Ba cũng bắt đầu ra tay, điên cuồng đấm đá.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tám cao thủ nhà họ Mạnh đều bị đánh ngã lăn ra đất.
“Nói mau, chúng mày là ai? Tại sao lại theo dõi cậu Thanh?”
Tiền Bưu đi tới giẫm lên ngực kẻ cầm đầu, lạnh giọng hỏi.
“Chúng mày cùng phe với thằng kia sao?”
Lúc này, đối phương mới tỉnh ngộ, Tiền Bưu và Sâm Ba cố tình trêu chọc bọn họ để cứu Dương Thanh.
“Phụt!”
Một tia sáng chợt lóe lên. Tiền Bưu cầm dao găm cắt ngang cổ họng hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Những người còn lại đều bị dọa sợ ngây người, Sâm Ba cũng giật mình kinh hãi.
Động tác của Tiền Bưu cực kỳ dứt khoát, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn.
“Mau nói cho tao biết chúng mày là ai? Tại sao muốn theo dõi cậu Thanh?”
Tiền Bưu giết xong kẻ cầm đầu lại đi tới một người khác, cũng giẫm lên ngực hắn ta, tay cầm dao găm dính máu.
“Chúng, chúng tôi là người của nhà họ Mạnh. Hồng Thiên Nhai phái chúng tôi tới bắt cóc thằng nhãi kia đưa về nhà họ Trang”.
Hắn ta bị dọa suýt tè ra quần. Tiền Bưu là người nói giết là giết, hắn ta không dám chậm trễ, thành thật khai báo, chỉ sợ bị Tiền Bưu lấy mạng.
“Tại sao muốn bắt cóc cậu Thanh?”
Ánh mắt Tiền Bưu dần lạnh xuống.
Mặc dù Dương Thanh và ông ta không phải là người cùng thời đại nhưng ông ta biết anh là người bảo vệ biên giới phía Bắc.
Trong lòng ông ta, biên giới phía Bắc là tín ngưỡng tối cao, Dương Thanh lại là người bảo vệ vùng đất ấy. Vậy nên anh chính là thần, không ai được phép sỉ nhục.
Người kia vội đáp: “Cậu Thanh giết đệ tử của Hồng Thiên Nhai nên lão ta rất tức giận, yêu cầu chúng tôi phải bắt cóc cậu Thanh”.
Nghe vậy, ánh mắt Tiền Bưu ngập tràn sát khí: “Đúng là đồ ngu xuẩn, điếc không sợ súng!”
Tiền Bưu không làm gì nữa, chỉ bình tĩnh rời đi với Sâm Ba.
Cùng lúc ấy, Dương Thanh đã lái xe đưa cả nhà trở về dinh thự Vân Phong.
Vừa vế đến nhà, anh phát hiện có tin nhắn mới, nội dung như sau: “Hồng Thiên Nhai của nhà họ Mạnh phái người tới, nói cậu giết đệ tử của lão ta. Có cần tôi thủ tiêu lão ta không?”
Dương Thanh thuận tay trả lời một chữ: “Được!”
Với thực lực của Tiền Bưu, giết một con chó của nhà họ Mạnh chắc là không vấn đề gì.
Dương Thanh vốn định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng đối phương lại chọn lúc anh đang ở cùng vợ con để ra tay, vậy thì nhất định phải chết!
Tại nhà họ Trang!
Hiện giờ mọi người đều đang mặc áo tang, không khí u ám.
Khắp nơi đều phủ lên một màu trắng xóa.
Trang Tất Phàm đã chết được hai ngày nhưng vẫn không được chôn cất vì chủ gia tộc Trang Kiến Thiết tuyên bố muốn lấy máu Dương Thanh để tế vong hồn của Trang Tất Phàm.
Vốn cho rằng mời cao thủ nhà họ Mạnh tới là có thể báo thù rửa hận. Nào ngờ Dương Thanh quá mạnh mẽ, thẳng tay giết hại đệ tử của Hông Thiên Nhai.
Hồng Thiên Nhai ngồi một mình trong biệt thự nhìn xác của đệ tử đã cứng đờ, mặt mũi đỏ bừng vì tức giận.
“Con yên tâm, nhất định sư phụ sẽ trả thù cho con!”
Hồng Thiên Nhai hung dữ rống lên: “Sư phụ sẽ tự tay bẻ gãy từng đốt xương trên người thằng nhãi kia, khiến nó sống không bằng chết!”
Lão ta nhìn đồng hồ, mười một giờ đúng. Từ lúc lão ta phái cao thủ hành động đến giờ đã hơn hai tiếng nhưng vẫn chưa thấy bọn họ vác mặt về.
Lão ta nổi giận quát: “Một lũ vô dụng. Hai tiếng rồi vẫn chưa đưa thằng nhãi kia về cho tao!”
Trong khu nhà cao cấp của Trang Kiến Thiết, toàn bộ người nhà họ Trang tập hợp đông đủ, ai nấy đều tỏ ra lo lắng.
“Bố, không biết Hồng Thiên Nhai này có đáng tin hay không nữa? Đệ tử bị giết mà lão ta vẫn giữ được bình tĩnh không chịu tự mình ra tay”.
Con trai cả nhà họ Trang – Trang Mặc bực bội nói.
Ông ta là bố của Trang Tất Phàm. Hai ngày rồi Dương Thanh vẫn chưa chết nên ông ta rất không cam lòng.
Trang Thánh lặng lẽ nhìn Trang Mặc: “Anh chú ý thái độ chút đi. Lỡ để lão Hồng nghe thấy, anh chết cũng chẳng sao nhưng liên lụy tới nhà họ Trang, anh gánh nổi không?”
Trang Thánh là con út, Trang Mặc là con cả. Hai người họ luôn tranh đấu vị trí người thừa kế nên quan hệ không tốt.
Trong lúc này, đương nhiên Trang Mặc sẽ không từ bỏ cơ hội tranh đoạt quyền lực.
Dù sao Hồng Thiên Nhai cũng là người mà Trang Thánh tìm về. Nếu lão ta không giải quyết được Dương Thanh, Trang Thánh cũng phải chịu trách nhiệm.
Trang Mặc đứng bật dậy trừng mắt nhìn Trang Thánh: “Người bị giết là con tôi, tôi sốt ruột muốn báo thù cho nó, không được sao? Hay là chú vốn không muốn báo thù cho Tất Phàm? Chú tìm Hồng Thiên Nhai tới chỉ để ứng phó qua loa phải không?”
“Anh nói bậy!”
Trang Thánh cũng cả giận đứng lên: “Tất Phàm cũng là cháu tôi, anh biết tôi tốn bao nhiêu tiền mới mời được lão Hồng không hả? Bây giờ anh lại vu oan là tôi không muốn báo thù cho thằng bé, uổng công tôi vẫn coi anh là anh trai!”
“Câm miệng!”
Trang Mặc định phản bác, chợt Trang Kiến Thiết vỗ bàn quát lớn.
Nhờ vậy hai người kia mới ngừng đấu võ mồm.
“Thằng Mặc, bố biết con rất đau lòng vì cái chết của Tất Phàm. Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta chỉ có thể cố gắng tiếp nhận”.
Trang Kiến Thiết an ủi Trang Mặc: “Hai tiếng trước lão Hồng đã phái tám cao thủ nhà họ Mạnh đi bắt thằng nhãi kia rồi. Con yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt được nó”.
“Trước đây bố còn nghi ngờ lão Hồng không thực sự muốn trợ giúp chúng ta. Nhưng bây giờ đệ tử lão ta yêu thương nhất cũng đã bị giết hại. Lão ta còn muốn Dương Thanh đền mạng hơn cả chúng ta”.
Nghe vậy, Trang Mặc mới tỉnh táo lại, đỏ mắt gật đầu đáp: “Con hiểu rồi. Nhưng con vẫn chưa thể chấp nhận sự thật Tất Phàm đã không còn. Vừa rồi con mất bình tĩnh, xin bố tha lỗi!”
Trang Kiến Thiết xua tay nói: “Con yên tâm, chắc chắn bố sẽ báo thù cho Tất Phàm. Sau này con hãy phụ trách công ty dược phẩm Trang Kiện đi!”
Trang Mặc lập tức mừng rỡ, Trang Thánh lại ủ rũ không vui.
Công ty dược phẩm Trang Kiện là một trong những sản nghiệp quan trọng của nhà họ Trang. Bây giờ Trang Kiến Thiết giao cho Trang Mặc phụ trách chẳng khác nào tỏ ý muốn cho Trang Mặc làm người thừa kế.
Trước đây, Trang Thánh mới là người có khả năng được thừa kế gia tộc nhất. Giờ đây lại chỉ vì cái chết của Trang Tất Phàm khiến ông ta mất đi một phần quyền lực.
Uỳnh!
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng va chạm kịch liệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trang Kiến Thiết giật mình đứng dậy, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.