Tần Thanh Tâm quả thực không sao, quá sợ hãi nên mới ngất xỉu.
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Dương Thanh đang ngồi cạnh giường bệnh, lập tức òa khóc nhào vào lòng anh.
Dương Thanh lẳng lặng ôm vợ mình, sát khí trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Lần này suýt chút nữa cô đã bị anh liên lụy, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa hết hoảng sợ.
Anh có thể chắc chắn nhà họ Tiết đứng sau toàn bộ.
Nếu không, nhà họ Lê chắc chắn sẽ không dám làm vậy.
Khi màn đêm buông xuống, Mã Siêu gọi điện tới.
“Anh Thanh, không tìm thấy người nhà họ Tiết!”
Mã Siêu trầm giọng báo cáo.
Dương Thanh đã đoán trước được kết quả này. Yến Đô rất rộng lớn, dù anh có thể huy động được nhiều thế lực, nhà họ Tiết vẫn có thể dễ dàng lẩn trốn ở Yến Đô.
“Được, tôi biết rồi!”
Dương Thanh lạnh nhạt đáp.
Ba ngày sau đó, Yến Đô đều bị lục tung lên.
Mấy gia tộc hàng đầu âm thầm tìm kiếm người nhà họ Tiết nhưng vẫn không có kết quả.
Trong một tòa biệt thự cao cấp nào đó ở ngoại ô Yến Đô.
Tiết Nguyên Bá chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, nơm nớp lo sợ.
Ông ta bị vây ở đây suốt ba ngày, bây giờ không có cách nào rời khỏi Yến Đô.
Thám tử của gia tộc ở Yến Đô báo tin, hầu như toàn bộ Yến Đô đều đang tìm kiếm người nhà họ Tiết.
Tiết Nguyên Bá cảm thấy vô cùng nhục nhã. Ông ta là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, đứa con được Tiết Vương yêu quý nhất, có khả năng thừa kế vị trí chủ Vương tộc nhất.
Vậy mà ông ta lại bị vây hãm ở Yến Đô.
“Chết tiệt!”
Tiết Nguyên Bá nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh, sao mày dám ra tay với nhà họ Tiết? Không biết chữ chết viết thế nào à?”
Ông ta mới nhận được tin sản nghiệp của nhà họ Tiết ở Yến đô bị tổn thất nghiêm trọng, nơi bị niêm phong, nơi bị đóng cửa hoặc người quản lý cuỗm tiền bỏ trốn.
“Mày đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì đừng trách tao!”
Hai mắt Tiết Nguyên Bá lóe sáng, lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tôi muốn tập đoàn Nhạn Thanh đóng cửa trong vòng ba ngày!”
Trong phòng chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh.
Dương Thanh đang đọc tài liệu xếp la liệt trên mặt bàn.
Vừa thấy đến giờ tan làm, Lạc Bân đã hốt hoảng chạy vào.
“Chủ tịch, dự án Thành Cửu Châu xảy ra chuyện rồi!”
Lạc Bân lo lắng kêu lên.
“Từ từ nói!”
Dương Thanh bình tĩnh lên tiếng.
Đến cả sản nghiệp nhà họ Tiết anh cũng dám động vào, còn gì khiến anh sợ được nữa?
“Công ty cung ứng vật liệu đột nhiên đơn phương hủy bỏ hợp đồng”.
Lạc Bân đỏ mắt nói: “Tôi đã dùng toàn bộ quan hệ cũng không tìm được công ty nào chịu cung cấp vật liệu cho dự án này”.
Nghe vậy, Dương Thanh đã biết chuyện gì xảy ra.
Với địa vị hiện giờ của tập đoàn Nhạn Thanh ở Yến Đô, công ty cung ứng nào dám đơn phương hủy hợp đồng?
Rõ ràng là nhà họ Tiết đang giở trò quỷ.
“Bọn họ làm vậy không sợ phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng khổng lồ sao?”, Dương Thanh hỏi.