Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1294:

 

Bà vợ Bạch Khánh cũng không dám nói gì nữa, sắc mặt bà ta rất khó coi.

 

Bạch Khánh trở lại bình tĩnh như trước, ông ta đẩy chiếc kính gọng vàng của mình, trên tròng kính dường như có ánh vàng lấp lánh.

 

“Không cần!”

 

Sau một hồi im lặng, Bạch Khánh mới lắc đầu nói: “Nếu như Vương tộc họ Tiết đã muốn tính toán thì chúng ta tương kế tựu kế là được”.

 

“Anh rể, từ nay về sau, anh có bất cứ điều gì căn dặn, em đều tình nguyện phối hợp!”

 

Lưu Kỳ vội vàng hứa hẹn.

 

Bạch Khánh nhìn chằm chằm Lưu Kỳ một hồi lâu, sau đó đột nhiên vươn tay vỗ vai hắn và mỉm cười nói: “Cậu yên tâm đi, anh sẽ sắp xếp cho cậu một nhiệm vụ quan trọng ngay thôi”.

 

Không biết tại sao Lưu Kỳ cứ cảm thấy là lạ, hắn cứ cảm thấy ánh mắt này của Bạch Khánh không có ý gì tốt đẹp.

 

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói: “Anh rể yên tâm, em tuyệt đối không để anh phải thất vọng nữa”.

 

Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi tập đoàn Tân Thảo và quay trở lại bệnh viện.

 

“Sư phụ!”

 

Dương Thanh vừa mới đến phòng bệnh của Quan Duyệt thì cô ta liền gắng sức ngồi dậy.

 

“Nằm yên đừng nhúc nhích!”

 

Dương Thanh vội vàng bước tới, ấn Quan Duyệt xuống giường bệnh.

 

Vì bị bắn vào lưng nên Quan Duyệt chỉ có thể nằm nghiêng.

 

“Em cảm thấy thế nào rồi? Vết thương còn đau không?”

 

Nhìn sắc mặt Quan Duyệt vẫn đang tái nhợt, vẻ mặt Dương Thanh đầy phức tạp.

 

Quan Duyệt miễn cưỡng lắc đầu cười nói: “Sư phụ đừng lo, chút thương tích này của em hoàn toàn không là gì cả, chẳng mấy ngày nữa em có thể bình phục rồi”.

 

“Bác sĩ nói rồi, vết thương của em không được để nứt ra nữa, nếu không sẽ gây tổn hại lớn cho cơ thể, thậm chí có thể bị tàn phế”.

 

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Lần này em nhất định phải dưỡng thương cho cẩn thận, đợi đến khi vết thương lành hẳn mới có thể luyện võ”.

 

Được Dương Thanh quan tâm, Quan Duyệt cảm thấy ngọt ngào, cô ta cười gật đầu: “Được rồi, sư phụ nói gì em cũng nghe hết!”

 

Dương Thanh bất lực lắc đầu: “Sau này còn gặp chuyện như thế này, em tuyệt đối không được dùng cơ thể mình đỡ đạn nữa, em tưởng mình là cao thủ Vương Cảnh chắc?”

 

Quan Duyệt chỉ nhếch khóe miệng cười và không ngừng gật đầu, giống y như một đứa bé ngoan.

 

Vốn dĩ Dương Thanh còn muốn thuyết giáo một hồi nữa, nhưng cuối cùng cũng đành thở dài không nói nữa.

 

“Sư phụ, anh không nên ra tay với Quan Hân”.

 

Quan Duyệt đột nhiên nói, vẻ mặt hơi lo lắng.

 

“Người phụ nữ đó là chị họ của em mà thủ đoạn lại tàn độc như vậy, đến súc sinh cũng không vô tình như cô ta”.

 

Nhắc tới Quan Hân, trong lòng Dương Thanh đột nhiên lại cảm thấy hơi tức giận.

 

“Lý do Quan Hân được ông nội thiên vị là vì chị ta không nhận người thân, tác phong làm việc cứng rắn, thủ đoạn tàn ác. Xét theo vai vế thì em phải là chị của chị ta, nhưng lúc nhỏ, ít tuổi hơn nên em gọi chị ta bằng chị, đến lớn người trong nhà cũng nhắc sửa xưng hô lại nhưng em gọi quen rồi, cứ gọi vậy thôi”.

 

Quan Duyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Suýt chút nữa thì anh đã giết chị ta rồi, em sợ chị ta còn muốn ra tay với anh”.

 

“Nếu cô ta chán sống thì anh cũng không ngại tiễn cô ra lên đường sớm hơn đâu”.

 

Dương Thanh nói với vẻ đầy sát khí.

 

Anh không bao giờ giết người vô tội một cách bừa bãi, nhưng một số người thách thức giới hạn của anh từ lâu đã bị anh đưa vào danh sách tử hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK