“Chẳng qua ông chỉ là vương tử thứ ba của nhà họ Tiết, còn chẳng phải người thừa kế. Sao ông dám tuyên bố dùng ba tỷ mời tôi về nhà họ Tiết?
Tiết Nguyên Bá sửng sốt, không ngờ Dương Thanh lại biết nhiều về Hoàng tộc và Vương tộc như vậy.
Ông ta nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân run rẩy. Ông ta không biết sau khi vạch trần liệu Dương Thanh có giết mình hay không.
“Nếu tôi đoán không sai, chắc hắn ông muốn lấy lý do dùng giá cao mời tôi về nhà họ Tiết để trấn an tôi trước. Nếu tôi đồng ý, ông sẽ dẫn tôi về, nhà họ Tiết cũng đã chuẩn bị mai phục. Tôi mà đi sẽ chỉ còn đường chết”.
“Nếu tôi không đồng ý cũng bớt đi sát khí với các người, tha cho các người một mạng. Sau đó ông sẽ báo cáo về gia tộc, đợi nhà họ Tiết bàn bạc xem có cần phái người tới giết tôi hay không”.
Dương Thanh nói tiếp.
Nghe vậy, Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đều sợ chết khiếp, bởi vì anh nói trúng phóc ý định của họ.
“Các người cũng không cần nghĩ cách giải thích đâu. Tôi đã nói ra được như vậy thì tôi cũng hiểu rất rõ tình hình của Hoàng tộc và Vương tộc”.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giết các người, cũng không sợ nhà họ Tiết tiếp tục cho người tới đối phó. Bởi vì trước thực lực tuyệt đối, không có gì mà nắm đấm không giải quyết được”.
Ngông cuồng!
Bá đạo!
Tiết Nguyên Bá nghĩ về Dương Thanh như vậy.
“Cậu Thanh cứ yên tâm, từ nay về sau nhà họ Tiết sẽ không đặt chân vào Giang Bình nửa bước. Ngay đêm nay tôi sẽ rời khỏi đây”.
Tiết Nguyên Bá lập tức tỏ thái độ: “Tôi cũng có thể cam đoan với cậu, nhà họ Tiết sẽ không phái người tới đối phó cậu”.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn ông ta: “Cút đi!”
Hai bố con nhà họ Tiết như được ân xá, vội vàng rời đi.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và năm chủ gia tộc đứng đầu Giang Bình.
“Bịch!”
Ông chủ Khổng và ông chủ Đặng cuống quít quỳ xuống trước mặt Dương Thanh: “Cậu Thanh, chúng tôi biết sai rồi. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”
Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, dứt khoát cất bước rời khỏi. Lúc đi tới cửa, anh chợt dừng lại.
“Sau này, nhà họ Tô là gia tộc số một của Giang Bình!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Tô Thành Vũ lập tức sững sờ. Trông thấy vẻ mặt Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên không hề ngạc nhiên, ông ta mời tỉnh ngộ.
“Cậu Thanh cứ yên tâm, từ nay về sau nhà họ Tiết sẽ không đặt chân vào Giang Bình nửa bước. Ngay đêm nay tôi sẽ rời khỏi đây”.
Tiết Nguyên Bá lập tức tỏ thái độ: “Tôi cũng có thể cam đoan với cậu, nhà họ Tiết sẽ không phái người tới đối phó cậu”.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn ông ta: “Cút đi!”
Hai bố con nhà họ Tiết như được ân xá, vội vàng rời đi.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và năm chủ gia tộc đứng đầu Giang Bình.
“Bịch!”
Ông chủ Khổng và ông chủ Đặng cuống quít quỳ xuống trước mặt Dương Thanh: “Cậu Thanh, chúng tôi biết sai rồi. Xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”
Dương Thanh không thèm nhìn bọn họ, dứt khoát cất bước rời khỏi. Lúc đi tới cửa, anh chợt dừng lại.
“Sau này, nhà họ Tô là gia tộc số một của Giang Bình!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Tô Thành Vũ lập tức sững sờ. Trông thấy vẻ mặt Quan Chính Sơn và Hàn Khiếu Thiên không hề ngạc nhiên, ông ta mời tỉnh ngộ.
Dương Thanh muốn dẫn nhà họ Quan và nhà họ Hàn rời khỏi Giang Bình. Còn nhà họ Tô được chỉ định là gia tộc số một Giang Bình, cũng có nghĩa là không còn cơ hội theo Dương Thanh tới Yến Đô.
“Cảm ơn cậu Thanh!”
Tô Thành Vũ không hề vui vẻ khi nhà họ Tô trở thành gia tộc số một của Giang Bình, ngược lại rất thất vọng.