Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 737:

 

“Rầm!”

 

Đột nhiên có người đá văng cửa phòng ra. Sau đó lại thấy một đám gã đô con xông vào, trông ai nấy đều rất hung ác.

 

“Quang, em nói cho anh biết là đứa nào mới đánh em?”

 

Gã đô con dẫn đầu tức giận hỏi một người thanh niên bên cạnh.

 

“Chính là những người này vừa đánh em. Anh phải hành bọn chúng lên bờ xuống ruộng cho em. Em muốn mỗi tên phải bớt một cái chân!”, người thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Trên người anh ta đầy vết chân, mặt mũi cũng bầm dập, rõ ràng là bị vây đánh.

 

Khi đám người Trương Nhụy thấy nhiều người như vậy thì sợ tới biến sắc, trốn sau lưng Lương Vân. Có lẽ bây giờ chỉ có thân phận của gã là dọa được những người này rời đi.

 

 

 

“Em trai của anh vừa dẫn bạn tôi đi, còn sàm sỡ nữa, bọn tôi cũng chỉ cứu người mà thôi. Cho dù em trai anh bị đánh cũng là tự chuốc họa vào thân. Tôi khuyên các anh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ”.

 

Lương Vân đi ra và bình tĩnh nói với đối phương: “Xem như là nể mặt tôi, mấy người hãy đi đi!”

 

Người đàn ông dẫn đầu phía đối diện khẽ nhíu mày quan sát Lương Vân từ đầu tới chân rồi mới hỏi: “Cậu là con nhà ai?”

 

“Tôi là cháu đích tôn của nhà họ Lương, Lương Vân. Ông nội tôi là chủ gia tộc họ Lương!”, Lương Vân ngạo nghễ nói.

 

“Fuck! Chỉ là một thằng vô dụng của gia tộc hạng hai cũng dám làm màu trước mặt bố mày à? Cho dù là ông nội mày, chắc gì đã dám đòi Thái Văn tao nể mặt chứ?”

 

Thái Văn tức giận nói.

 

Lương Vân vừa nghe tên của đối phương thì sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói: “Anh… anh là Thái Văn của nhà họ Thái à?”

 

“Mày có tư cách gọi tên của bố mày à?”

 

Thái Văn bước lên tát thẳng vào mặt Lương Vân, tức giận chất vấn.

 

Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ vừa rồi còn vô cùng kiêu căng, lúc này nhìn thấy Lương Vân bị tát thì sợ tới choáng váng, hai chân cũng nhũn ra.

 

Ngay cả Lương Vân còn bị tát nữa là bọn họ?

 

Quan trọng hơn, kẻ tát Lương Vân là người nhà họ Thái. Mà người thanh niên vừa bị bọn họ vây đánh kia là em trai của Thái Văn.

 

Chu Hân và Nhiếp Giai Giai sợ đến tái mặt, theo bản năng nắm lấy cánh tay bạn mình.

 

Trương Nhụy vốn còn hy vọng xa vời sẽ được Lương Vân cưng chiều cũng hoàn toàn há hốc mồm, không ngờ người thanh niên mới động tay động chân với mình là người nhà họ Thái.

 

Nếu cô ta biết sớm, còn có thể coi trọng Lương Vân sao? Cô ta dứt khoát đi theo người thanh niên nhà họ Thái kia, chẳng phải sẽ tốt hơn à?

 

“Anh Văn, em biết sai rồi, mong anh rộng lượng, cứ xem em là rắm mà thả ra đi ạ!”, Lương Vân cầu xin.

 

“Bốp!”

 

Thái Văn lại tát vào mặt Lương Vân và tức giận nói: “Mày cũng có tư cách làm rắm của tao à?”

 

Lương Vân cũng sắp khóc rồi: “Anh Văn, em thậm chí còn chẳng bằng cái rắm của anh, anh tha cho em một lần đi!”

 

“Bốp!”

 

Thái Văn lại tát mạnh một phát: “Mày dám động vào em trai tao, còn dám bảo tao tha cho mày?”

 

“Bịch!”

 

Lương Vân không chịu nổi áp lực do Thái Văn gây ra cho mình nên quỳ xuống cầu xin: “Anh Văn, anh muốn trừng phạt thế nào, em cũng nhận! Em chỉ mong anh nhẹ tay một chút thôi!”

 

“Bịch!”

 

“Bịch!”

 

Thạch Giang và Tiêu Đại Vĩ nhìn thấy Lương Vân quỳ xuống, cũng vội quỳ xuống theo và cố cầu xin.

 

“Thằng nhóc, còn mày thì sao?”, Thái Văn bỗng nhiên nhìn về phía Dương Thanh.

 

Dương Thanh ở chung một phòng với đám người Thạch Giang, tất nhiên Thái Văn sẽ cho rằng anh cùng một bọn với họ.

 

Dương Thanh thản nhiên nói: “Tôi không có tham dự vào chuyện của bọn họ”.

 

“Quang, trong những người vừa ra tay có thằng nhóc này không?”, Thái Văn hỏi người thanh niên vừa bị đám người Thạch Giang vây đánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK