Chương 741:
Bàng Tiểu Duyệt nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật muốn khóc thét: “Dương Thanh, anh không cần để ý tới chúng tôi đâu, mau chạy đi!”
Theo cô ta thấy, rõ ràng bọn họ không có hy vọng bình an vô sự rời khỏi đây.
Nếu đã vậy, vì sao phải liên lụy Dương Thanh?
Cô ta thà chết trong sạch chứ không thể để đám khốn kia làm nhục được.
Chu Hân và Nhiếp Giai Giai căng thẳng, bất giác trốn ra sau lưng Dương Thanh.
Trương Nhụy cười lạnh nói với vẻ độc ác: “Đồ không biết sống chết, dám đắc tội anh Quang thì anh chỉ có một con đường chết thôi!”
Dương Thanh lại đứng yên tại chỗ. Nếu đã có người muốn ăn đòn, tất nhiên anh sẽ giúp đỡ.
“Thằng nhóc, chết cho tao!”
Một người đàn ông vạm vỡ vung nắm đấm đánh về phía mặt của Dương Thanh.
Anh vẫn đứng im, chỉ có ánh mắt vô cùng khinh thường.
“Bốp!”
Nhìn thấy nắm đấm của đối phương sắp đánh xuống, Dương Thanh đột nhiên giơ tay chộp lấy cổ tay của người đàn ông vạm vỡ và lạnh lùng nói: “Tao đã định tha cho chúng mày, sao chúng mày còn muốn chết hả?”
Anh vừa dứt lời thì đột nhiên dùng sức. Mọi người chỉ nghe được “Rắc” một tiếng, sau đó đã thấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ kia bị bẻ cong chín mươi độ.
Cô ta thà chết trong sạch chứ không thể để đám khốn kia làm nhục được.
Chu Hân và Nhiếp Giai Giai căng thẳng, bất giác trốn ra sau lưng Dương Thanh.
Trương Nhụy cười lạnh nói với vẻ độc ác: “Đồ không biết sống chết, dám đắc tội anh Quang thì anh chỉ có một con đường chết thôi!”
Dương Thanh lại đứng yên tại chỗ. Nếu đã có người muốn ăn đòn, tất nhiên anh sẽ giúp đỡ.
“Thằng nhóc, chết cho tao!”
Một người đàn ông vạm vỡ vung nắm đấm đánh về phía mặt của Dương Thanh.
Anh vẫn đứng im, chỉ có ánh mắt vô cùng khinh thường.
“Bốp!”
Nhìn thấy nắm đấm của đối phương sắp đánh xuống, Dương Thanh đột nhiên giơ tay chộp lấy cổ tay của người đàn ông vạm vỡ và lạnh lùng nói: “Tao đã định tha cho chúng mày, sao chúng mày còn muốn chết hả?”
Anh vừa dứt lời thì đột nhiên dùng sức. Mọi người chỉ nghe được “Rắc” một tiếng, sau đó đã thấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ kia bị bẻ cong chín mươi độ.
“Bịch!”
Đối phương đau tới mức mất cảm giác. Dương Thanh đạp một phát, gã đô con bị đạp bay ra chẳng khác nào quả bóng cao su.
Cùng lúc đó, Dương Thanh lại di chuyển. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên, còn chưa kịp phản ứng thì tất cả đám đô con kia đã bay ngược ra ngoài.
Sau khi mỗi người rơi xuống đất, đều lập tức hôn mê.
Giờ phút này, bầu không khí im lặng đến ngạt thở!
Hai anh em Thái Văn và Thái Quang trợn tròn mắt nhìn. Mấy gã đô con này chính là cao thủ của nhà họ Thái. Không ngờ bọn họ không chịu nổi một đòn, thậm chí còn chẳng biết mình bị Dương Thanh đánh bay ra ngoài thế nào.
Tiêu Đại Vĩ, Thạch Giang và Lương vẫn còn đứng ở cửa chưa rời đi, giờ cũng hoàn toàn sốc.
Trương Nhụy càng hoảng sợ hơn. Cô ta run rẩy khi thấy năm sáu gã đô con vừa ngã xuống đất đã gần như lập tức hôn mê.
Mà ba cô gái Bàng Tiểu Duyệt, Chu Hân và Nhiếp Giai Giai trốn sau lưng Dương Thanh cũng kinh ngạc đến ngây người, nhưng ánh mắt càng thêm nóng bỏng.
Bàng Tiểu Duyệt nhìn bóng lưng rộng rãi chắn trước mặt mình, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn.
Cô ta đột nhiên có cảm giác, chỉ cần Dương Thanh ở đây thì không ai có thể bắt nạt mình nữa.
“Mày… không ngờ mày dám ra tay!”
Thái Quang run rẩy nói.
Ánh mắt Thái Văn có vẻ nghiêm trọng. Ở trong nhà họ Thái, địa vị của hắn ta cao hơn Thái Quang rất nhiều, cũng tiếp xúc với nhiều tầng lớp cao hơn, rộng hơn. Bản lĩnh của Dương Thanh làm hắn ta cảm giác được một nguy cơ mãnh liệt.