Chương 3178:
Thành chủ Hoài Thành đắc ý cười phá lên, lão ta thích nhất loại cảm giác mọi thứ đều bị khống chế trong tay mình như thế này, đồng thời cũng thích nhìn đám con sâu cái kiến giấy giụa bất lực.
Các cao thủ của Mục phủ trơ mắt chứng kiến cảnh tượng này, lòng cũng nổi cơn xúc động.
Mục thành chủ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, ánh mắt tràn đầy áy náy, ông lão cũng muốn cứu Dương Thanh, nhưng giờ đây, kiếm khách Ảnh Tử đã bị thương nặng, lúc trước giao chiến với Dược Vương, bản thân ông lão cũng đã bị thương, ở trạng thái hiện tại, Mục thành chủ biết mình không phải là đối thủ của thành chủ Hoài Thành.
“Dương Thanh!”
Thấy Dương Thanh sắp quỳ gối, Mục thành chủ bỗng cất tiếng gọi.
Dương Thanh quay đầu nhìn sang phía Mục thành chủ, mặt không đổi sắc, lặng im không nói.
Mục thành chủ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, trâm giọng nói: “Thành chủ Hoài Thành, người ông muốn đưa đi là Dương Thanh, nếu cậu ấy đã đồng ý đi cùng ông thì vì sao còn phải làm khó người khác? Dù cậu ấy có quỳ xuống cầu xin ông thì có hơn gì? Đường đường là người đứng đầu Hoài Thành, ông cần gì phải làm nhục một người đáng tuổi cháu mình như thế?”
Mục thành chủ nói đến đó, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn ông lão.
Dương Thanh cũng thoáng bất ngờ, Mục thành chủ không thể bảo vệ anh, anh cũng không trách đối phương, dẫu sao, tình thế hiện nay của Mục phủ rất đáng ngại, không có thực lực đối phó được với thành chủ Hoài Thành.
Nhưng giờ đây, Mục thành chủ lại lên tiếng bất mãn thay anh.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt, nhìn chăm chằm vào Mục thành chủ, nói: “Mục thành chủ, ông định xen vào việc riêng của tôi và cậu ta đấy hả?”
Mục thành chủ trầm giọng bảo: “Nếu tôi muốn nhúng tay thì đã trực tiếp tấn công ông rồi, tôi không có ý định đó nhưng hành vi của ông khiến tôi vô cùng coi khinh”.
“Ông mang Dương Thanh đi, tôi có thể không can thiệp, nhưng người bên cạnh cậu ấy, Mục phủ chúng tôi quyết bảo vệ bằng được”.
Nói xong, ông lão nhìn sang phía Dương Thanh, áy náy nói: “Dương Thanh, vô cùng xin lỗi, vì Mục phủ, tôi đành phải từ bỏ cậu thôi, nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây, những người bên cạnh cậu sẽ không có việc gì”.
Nghe Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh cảm kích vô cùng, anh gật mạnh đầu, nói với ông lão: “Xin cảm ơn Mục thành chủ, ngài giúp tôi bảo vệ bạn bè tôi, tôi đã vô cùng cảm kích ngài, nếu có kiếp sau, ơn này tôi nhất định sẽ hoàn trả đây đủ!”
Mục thành chủ khế thở dài, lòng khó chịu vô cùng.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nói: “Nếu tôi nhất định muốn động tới người bên cạnh cậu ta thì sao?”
Mục thành chủ lạnh lùng bảo: “Tôi đã nói, Mục phủ tôi nhất định phải bảo vệ những người này, nếu thành chủ Hoài Thành muốn thử xem tôi có thật sự dám liều mạng đánh với ông không thì cứ đến đi!”
Dứt lời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông lão.
Ý muốn giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng thêm mãnh liệt, khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ của đám cao thủ bên cạnh lão ta cũng tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ Mục phủ đều bị bao phủ bởi những luồng khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo.
Tình thế căng như dây đàn!
Dương Thanh lạnh lùng nhìn thẳng vào thành chủ Hoài Thành, sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Tuy anh chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh có thêm huyết mạch cuồng hóa, lại sở hữu một con dao găm linh khí, nếu vận dụng tất cả những thứ này cùng lúc thì dù gặp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, anh cũng dám liều mạng đánh một trận.