Chương 659:
Hai anh em Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đều sững sờ.
Không ngờ Ada vừa tuyên bố sẽ vào được top 3 lại bỏ đi như đang chạy trốn.
Thế này mà là đau bụng à?
Rõ ràng anh ta đang sợ hãi trước sức chiến đấu của gã Đầu Trọc trên sàn đấu.
“Nhã, đây chính là cao thủ mà em tìm được à?”, Tống Hoa Nghĩa hỏi với vẻ mặt khó coi.
Tống Hoa Nhã xấu hổ nhìn theo Ada, nhỏ giọng nói: “Biết đâu anh ta đau bụng thật, đang đi tìm nhà vệ sinh thì sao?”
Tống Hoa Nghĩa buồn bực: “Nếu anh ta về đây thật, anh sẵn lòng tin lợn có thể leo cây”.
Ban đầu, thấy Ada tự tin như thế, Tống Hoa Nghĩa cũng khá hy vọng. Sau khi thấy những gì mà gã Đầu Trọc thể hiện, Ada còn tỏ vẻ khinh thường.
Tống Hoa Nghĩa cũng tin tưởng hẳn lên, nhưng bây giờ Ada đã chạy mất, hắn ta mới biết thế nào là hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Mắt Tống Hoa Nhã đỏ hoe như sắp khóc, cô ta áy náy nói: “Anh, em cũng không ngờ anh ta lại nhát gan đến thế”.
“Được rồi, đây cũng không phải lỗi của em, em đừng buồn nữa. Cùng lắm thì chúng ta rời khỏi nhà họ Tống, dựa vào tài năng kinh doanh của chúng ta, đến doanh nghiệp nào mà chẳng được?”
Tống Hoa Nghĩa ôm em gái vào lòng, dịu dàng an ủi.
Trong lúc họ trò chuyện, gã Đầu Trọc đã chiến thắng, còn gã Mặt Thẹo thì chết thê thảm trên sàn đấu.
Tiếng hoan hô vang lên, cho đến giờ phút này, gã Đầu Trọc là người có thực lực mạnh nhất trong số các tuyển thủ.
Nhưng đến giờ vẫn còn rất nhiều cao thủ chưa lên sàn đấu, rõ ràng họ đang đợi người mạnh hơn lên sàn.
“Anh Hai, thì ra anh cũng tới đây! Tôi cứ tưởng anh sẽ bỏ cuộc luôn chứ!”
Đúng lúc này, một thanh niên khoảng 27, 28 tuổi cười híp mắt bước tới, phía sau còn có một người đàn ông vạm vỡ, chính là gã Đầu Trọc vừa chiến thắng kia.
Quy tắc của giải đấu tối nay rất đơn giản, ai thua sẽ bị đào thải.
Còn nếu thắng thì có thể tiếp tục nhận lời khiêu chiến của người khác hoặc nghỉ ngơi.
Thực lực của gã Mặt Thẹo trong trận đấu vừa rồi cũng rất mạnh, rõ ràng gã Đầu Trọc đã mệt nên chọn nghỉ ngơi.
“Tống Hoa Đông, cậu đừng hống hách quá!”
Tống Hoa Nghĩa còn chưa nói gì, Tống Hoa Nhã đã bước lên trước, tức giận nói.
Tống Hoa Đông phá lên cười: “Hống hách á? Cho dù tôi hống hách thì cũng là vì tôi có thực lực”.
“Phe phái của hai người đã thua nhiều năm liên tiếp rồi, nếu lần này lại thua nữa, nhà họ Tống sẽ không còn chỗ cho hai người nữa đâu”.
Sắc mặt Tống Hoa Nghĩa vô cùng khó coi, tuy hắn ta rất giỏi kiềm chế nhưng lúc này cũng đã tức giận.
“Tống Hoa Đông, cậu câm miệng cho tôi!”
“Cho dù tôi bị đuổi khỏi nhà họ Tống, tôi vẫn là anh Hai của cậu, chỉ cần tôi gây dựng được sự nghiệp ở bên ngoài thì vẫn có thể quay về nhà họ Tống”.
“Đến khi đó, cho dù phải từ bỏ vị trí người thừa kế, tôi cũng sẽ kéo cậu xuống nước theo”.
Tống Hoa Nghĩa nói bằng giọng điệu đe dọa.
Quả nhiên lời hắn ta nói đã có tác dụng, sắc mặt Tống Hoa Đông vô cùng khó coi.
Trong số những cậu ấm của dòng chính nhà họ Tống, có ai đơn giản đâu cơ chứ?