Chương 1230:
“Một khi có người phá vỡ sự ăn ý ngầm này, các Hoàng tộc và Vương tộc khác sẽ không để yên”.
“Bây giờ tung tin Tiết Nguyên Bá bị giết sẽ chỉ gây xôn xao dư luận. Tài sản của nhà họ Tiết cũng sẽ bị thiệt hại lớn”.
“Hơn nữa, Tiết Nguyên Cát đã bỏ qua thời cơ tốt nhất. Lúc Tiết Nguyên Bá mới chết ông ta không chịu báo cho gia tộc, bây giờ vỡ lở ra chắc chắn Tiết Vương sẽ sinh lòng nghi ngờ”.
“Tiết Vương biết rõ tính tình của con mình. Đương nhiên nếu ông ta thực sự muốn đổ tội cho tôi, tôi không ngại tiếp”.
Mã Siêu nghe ra được, Dương Thanh đã chuẩn bị tinh thần khai chiến với nhà họ Tiết.
Anh ta lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, tuy vẫn lo lắng nhưng không hề e ngại chiến với nhà họ Tiết một trận.
“Em hiểu rồi, em sẽ lập tức cho người tung tin”.
Mã Siêu vội vàng nói.
Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao. Chưa đầy mười phút sau khi Dương Thanh cúp máy, tin tức Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bỏ mạng ở Yến Đô đã truyền ra khắp Yến Đô.
Tất cả đều nhằm vào Tiết Nguyên Cát.
Tin tức này lập tức gây ra sóng to gió lớn trên mạng internet.
Trong mắt dân thường, Vương tộc chính là gia tộc đỉnh cao, nhất là Vương tử có hi vọng trở thành người thừa kế Tiết Vương như Tiết Nguyên Bá.
Có thể thấy chuyện này sẽ gây ra chấn động mạnh thế nào.
Trong một trang viên tư nhân khổng lồ ở thành Tiết.
Một lão già tóc hoa lâm mặc sườn xám nam đang ngồi trong đình viện cổ xưa. Trước mặt lão ta còn một lão già tóc hoa râm khác mặt áo vải màu xám. Giữa hai người là một bàn cờ bằng đá.
“Chiếu tướng!”
Lão già mặc sườn xám nam bỗng đặt xuống một quân cờ, cười nói: “Ông lại sắp thua rồi”.
Lão già áo vải lắc đầu cười: “Chưa chắc!”
Dứt lời, lão ta cũng đặt xuống một quân cờ.
Sắc mặt lão già mặc sườn xám nam lập tức biến đổi, ngạc nhiên nói: “Được lắm, không ngờ ông đã giấu kỹ quân cờ, cố ý dụ tôi chiếu tướng, rơi vào bẫy của ông. Quân cờ này đánh hay lắm!”
“Ha ha, rốt cuộc tôi cũng thắng Tiết Vương rồi”.
Lão già áo vài cười lớn nói.
Đúng lúc này, một người giúp việc bối rối chạy tới: “Tiết Vương, không xong rồi, Tam vương tử chết rồi, chết ở Yến Đô!”
Ầm!
Nghe thấy thế, Tiết Vương còn đang tươi cười lập tức sa sầm mặt.
“Bốp!”
Lão ta giơ tay bóp cổ người giúp việc kia.
Lão ta vẫn đứng yên tại chỗ, một tay nhấc cả người giúp việc kia lên.
“Chết rồi? Cậu nói ai chết rồi? Con tôi Tiết Nguyên Bá sao?”
Giọng nói của Tiết Vương cực kỳ lạnh lẽo.
Người giúp việc bị bóp cổ sợ xanh mặt, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Đúng là Tiết Nguyên Bá điện hạ. Chuyện này đã truyền khắp Yến Đô, nói là Tam vương tử chết vì tranh đoạt quyền lực trong gia tộc, có báo còn viết là Tam vương tử chết trong tay Nhị vương tử”.
Tiết Vương thả tay ra. Người giúp việc vội vàng quỳ rạp xuống, nói hết những gì mình biết.
“Bịch!”
Người giúp việc vừa dứt lời, Tiết Vương đã vỗ xuống đỉnh đầu người đó, khiến hắn phun máu tươi ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Sắc mặt lão già áo vải cũng nghiêm túc hẳn lên, không nói lời nào.
Tiết Vương nhắm chặt hai mắt, một phút sau mới chậm rãi mở mắt ra.