Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Tôi còn dám giết ông nữa

Ở dinh thự Vân Phong, Dương Thanh vừa mới tắm xong thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

Anh cầm lên, không ngờ là Tần Thanh Tâm gọi tới, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh.

Dương Thanh nhanh chóng nghe máy: “Tâm…”

Anh chỉ mới gọi tên cô, thì giọng nói hoảng loạn của Tần Thanh Tâm đã vang lên ngay: “Dương Thanh, Y Y bị người ta bắt đi rồi, anh mau tới cứu nó đi!”

Vừa nhận được điện thoại của Tôn Điềm, Tần Thanh Tâm vô cùng hoảng loạn, rồi bóng dáng của Dương Thanh bỗng hiện ra trong đầu cô.

“Em đừng sốt ruột, bây giờ anh sẽ đi tìm cô ấy ngay, em mau kể lại những gì em biết cho anh nghe đi”.

Trong lúc nói, Dương Thanh đã mặc xong quần áo, rồi đi ra khỏi biệt thự. Tần Thanh Tâm kể lại tất cả những gì mình biết từ chỗ Tôn Điềm cho Dương Thanh nghe.

“Mã Siêu, cậu ra ngoài với tôi một chuyến!”

Một chiếc Phaeton màu đen lao nhanh ra ngoài. Mã Siêu lái xe, còn Dương Thanh ngồi ở ghế sau, sắc mặt lạnh lẽo.

Mã Siêu đang lái xe ở phía trước không khỏi rùng mình, bỗng lên tiếng hỏi: “Anh Thanh, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”

“Nhà họ Tần!”, Dương Thanh hờ hững đáp.

Cùng lúc đó, trong phòng bao riêng của một hộp đêm lớn, một người đàn ông đầu trọc mặt mày thô tục, đang nhìn chằm chằm một cô gái đã say đến mức không biết trời trăng mây gió gì nằm trên ghế sofa bên cạnh bằng ánh mắt nóng rực.

Cô gái này chính là Tần Y vừa bị bắt đi khi nãy, mà ngồi đối diện gã đàn ông đầu trọc này còn có một nam thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

“Cậu cũng đê tiện vô liêm sỉ thật, không ngờ ngay cả em họ của mình cũng không buông tha”, người đàn ông đầu trọc nhìn Tần Phi rồi khinh bỉ nói, nhưng giọng điệu của gã lại rất thích chí, rõ ràng rất hài lòng về chuyện này.

Tần Phi cắn răng nói: “Muốn trách thì chỉ có thể trách cô ả không biết tốt xấu, đợi tôi lấy được clip nóng của cô ta rồi thì cô ta sẽ không còn là người quyết định mọi chuyện nữa”.

“Ha ha, cậu nói hay lắm, vậy thì tối nay cô gái này sẽ thuộc về tôi”, người đàn ông đầu trọc cười nói.

Sắc mặt Tần Phi hơi thay đổi, anh ta vội vàng nói: “Anh Hùng, tôi còn cần tới cô ta, nên tôi chỉ có thể cho anh một tiếng. Nhưng sau khi anh quan hệ với cô ta rồi, chẳng phải sau này cô ta sẽ là người của anh à?”

Anh ta làm vậy chỉ để dùng đoạn clip uy hiếp Tần Y tới cầu xin nhà họ Tô mà thôi. Nếu Tần Y bị người đàn ông đầu trọc này chơi đùa cả đêm, vậy thì mọi nỗ lực của anh ta sẽ trở thành công cốc.

“Nhóc, liệu cô gái này có bối cảnh gì không đấy?”, gã đàn ông đầu trọc hơi híp mắt hỏi.

Tần Phi thầm chột dạ, bởi theo anh ta, Tần Y đã là người con gái được nhà họ Tô lựa chọn, nên anh ta vội vàng lắc đầu nói: “Anh Hùng cứ yên tâm, nếu cô ta thật sự có bối cảnh, thì sao còn bị ông nội tôi đuổi ra khỏi gia tộc chứ?”

Gã đàn ông đầu trọc nghe vậy thì nghĩ cũng đúng, nên cười ha hả nói: “Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cậu còn không mau cút ra ngoài?”

Tần Phi nhanh chóng gật đầu rồi cúi người rời đi: “Anh Hùng, anh đừng quên quay video đó”.

Trong phòng chỉ còn lại gã đàn ông đầu trọc và Tần Y đang say khướt. Khuôn mặt gã đầy vẻ hèn hạ, gã vươn tay về phía Tần Y: “Bé ngoan, anh đến với em đây!”

“Ọe…”

Đúng lúc này, Tần Y bỗng nôn xuống sàn.

Lúc nãy cô ta uống quá nhiều rượu nên bây giờ nôn hết lên người mình, nhất thời cả căn phòng nồng nặc mùi rượu chua.

“Mẹ kiếp!”

Gã đàn ông đầu trọc tức giận mắng, vội gọi hai nhân viên phục vụ tới: “Bọn mày mau lau dọn sạch sẽ chỗ này cho tao, đừng làm trễ đêm xuân của ông đây”.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Tần.

Cụ Tần đang mặt mày ủ rũ ngồi thẩn thờ trong phòng, sau khi từ nhà Tần Thanh Tâm trở về nhà, lão ta đã đi tìm rất nhiều bạn cũ, nhưng lại không gặp được ai.

“Chẳng lẽ nhà họ Tần thật sự sắp sụp đổ rồi sao?”

Cụ Tần không cam lòng, thoáng chốc trên mặt lão ta đã hiện lên vẻ hung ác: “Mọi chuyện đều tại con khốn Tần Y kia, nếu không phải nó từ chối việc đi cầu xin nhà họ Tô, thì nhà họ Tần cũng đâu đến mức ra nông nỗi này”.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng hơi xôn xao, giống như đang xảy ra một vụ ẩu đả.

Cụ Tần bỗng nổi giận, thở phì phò đi ra ngoài quát: “Bây giờ đã là lúc nào rồi mà mấy người…”

Lão ta còn chưa nói xong thì bỗng trợn tròn mắt, rồi im bặt đi.

Trước cửa phòng của lão ta, mười mấy người đã nằm lê lết dưới sàn, tất cả đều là vệ sĩ phụ trách đảm bảo an toàn cho gia tộc. Những người này đều được lão ta thuê về từ khắp nơi trong nước với giá rất cao.

Nhưng bây giờ, ngoài một bóng dáng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đang đứng trước cửa kia, thì mấy người còn lại đều đã đo đất.

“Lại là thằng vô dụng nhà mày!”, sắc mặt cụ Tần rất khó coi.

Dương Thanh bước từng bước về phía cụ Tần, Mã Siêu thì vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm mấy vệ sĩ kia.

Vụt!

Đúng lúc này, một luồng gió mạnh bỗng thổi tới, trong nháy mắt Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt cụ Tần, anh bóp cổ lão ta.

Sắc mặt cụ Tần đột nhiên thay đổi, giống như sắp không thở nổi.

“Nếu Tần Y xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hủy diệt nhà họ Tần các người!”, Dương Thanh đầy sát ý.

Vừa dứt lời, Dương Thanh thuận tay vung lên, cả người cụ Tần bay đi như diều đứt dây, ngã phịch xuống sàn nhà cách đó mấy mét.

“Khụ… khụ…”

Cụ Tần ho khan kịch liệt.

Mấy người nhà họ Tần đều trợn mắt há mồm, ngay cả người già cũng không buông tha sao?

“Không, không ngờ mày dám đánh cả tao nữa!”, khuôn mặt cụ Tần tràn đầy sự tức giận.

Cộp! Cộp! Cộp!

Dương Thanh bước từng bước về phía lão ta, rồi nhấc chân lên, đạp thẳng lên ngực lão ta: “Đánh ông? Tôi còn dám giết ông nữa đấy, ông có tin không?”

Dương Thanh vừa dứt lời, một luồng sức mạnh cực lớn bỗng truyền tới, cụ Tần chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói. Đến lúc này, lão ta mới nhận ra rằng, Dương Thanh thật sự dám giết lão ta.

“Bây giờ ông gọi điện cho Tần Phi ngay, bảo anh ta đưa Tần Y về đây. Trong vòng mười phút, nếu tôi vẫn chưa nhìn thấy Tần Y, vậy thì ông cứ đợi nhặt xác anh ta đi!”, Dương Thanh nói xong câu cuối cùng thì rút chân về.

Mặc dù anh rất muốn giết chết lão già này, nhưng dù gì lão ta cũng là ông nội Tần Thanh Tâm.

“Thằng vô dụng này, mày dám động vào một ngón tay của con trai tao thử xem!”, một người đàn bà bỗng giận dữ hét về phía Dương Thanh.

Dương Thanh nhướng mày nói: “Vả!”

“Bốp!”

Anh vừa dứt lời, tiếng bạt tai chát chúa vang lên, mấy người nhà họ Tần đều chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Mã Siêu tát bay người đàn bà đó.

Mã Siêu đã theo Dương Thanh chinh chiến sa trường nhiều năm, nên thực lực rất mạnh, cái tát này đã khiến mụ ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

Không khí bỗng lặng ngắt như tờ!

Lúc nãy Dương Thanh vừa ra tay đánh một ông lão hơn bảy mươi tuổi, bây giờ đàn em của anh ta lại đánh một người phụ nữ không hề nương tay.

Bọn họ lại không hề hay biết, cả Dương Thanh và Mã Siêu đều chỉ mới dùng một chút sức lực.

“Ông còn chín phút nữa!”, Dương Thanh giơ cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó nhìn vẻ mặt đờ dẫn của cụ Tần nói.

Cuối cùng cụ Tần cũng hiểu ra, Dương Thanh không hề nói đùa với lão ta, lão run rẩy lấy điện thoại ra gọi.

“Rốt cuộc anh đã làm gì Tần Y? Trong vòng chín phút, nếu anh không thể đưa con bé trở về nguyên vẹn, thì anh cứ chờ chết đi!”, Tần Phi vừa mới nghe máy đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của cụ Tần.

Anh ta cắn răng nói: “Ông nội, cháu sắp có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông giao cho cháu rồi, nhưng Tần Y vẫn chưa thể rời khỏi đây được!”

“Thằng khốn! Tao ra lệnh cho mày, mau đưa Tần Y về nhà ngay!”, mặc dù cụ Tần không biết Tần Phi đang làm gì, nhưng nghe Tần Phi nói thế, lão ta đã biết chắc chắn Tần Y đang gặp nguy hiểm.

Những việc Dương Thanh đã làm trong gia tộc vượt xa sức tưởng tượng của lão ta. Lão ta biết, nếu Tần Y xảy ra chuyện gì, đừng nói là gia tộc bị diệt vong, có khi ngay cả lão ta cũng xong đời.

Sự sợ hãi tột cùng bỗng dâng lên trong lòng lão ta, lão ta chợt có một ảo giác, chàng trai trước mắt là thằng cháu rể vô dụng trước kia thật sao?

Tần Phi cắn răng nói: “Ông nội, Tần Y đang ở trong Dinh Thự Số Một, cho dù cháu đi máy bay cũng không thể nào quay về trong chín phút được. Cháu sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, ông nội đừng bận tâm nữa, cháu sẽ làm ông nội hài lòng thôi”.

Nói xong, Tần Phi liền cúp điện thoại.

“Alo! Alo! Alo!”, cụ Tần gọi mấy tiếng nhưng đối phương không hề đáp lại.

“Xem ra, cháu ông thật sự chê mình sống quá lâu, nếu đã như thế, vậy thì để tôi tiễn anh ta một đoạn đường”, ánh mắt Dương Thanh lóe lên ý muốn giết người mãnh liệt.

Cụ Tần sợ hãi đến tái mặt, vội vàng cầu xin: “Dương Thanh, đừng mà, xin cậu tha mạng cho thằng bé”.

Lão ta sợ thật rồi. Mặc dù lão ta ra tối hậu thư với Tần Phi rằng, nếu không thể giải quyết được cuộc khủng hoảng của nhà họ Tần thì anh ta cũng không cần quay về nữa, nhưng dù sao Tần Phi vẫn là cháu đích tôn của lão ta.

Lão ta chỉ có một người con trai là bố của Tần Phi, nhưng ông ta bị tai nạn xe nên qua đời từ nhiều năm trước rồi. Còn Tần Đại Dũng chỉ là con riêng do vợ lão ta mang về, không hề có quan hệ máu mủ với lão ta.

 

Bây giờ cả nhà họ Tần chỉ còn mình Tần Phi là cháu trai thuộc dòng chính, nếu anh ta chết, vậy nhà họ Tần sẽ bị tuyệt hậu.

Lão ta có thể cảm nhận được, Dương Thanh thật sự muốn giết Tần Phi.

“Vậy thì tốt nhất ông nên cầu nguyện Tần Y đừng xảy ra chuyện!”, Dương Thanh lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi.

“Khoan đã!”

Cụ Tần chợt nhớ ra điều gì đó, nên vội vàng nói: “Tần Phi nói, Tần Y đang ở trong Dinh Thự Số Một, bình thường đi từ đây đi đến đó sẽ phải mất hai mươi phút, nhưng bây giờ đã khuya nên đường không còn đông xe cộ nữa, nếu phóng nhanh thì có thể đến đó trong mười phút”.

“Mã Siêu, lái xe!”, Dương Thanh nghe vậy liền ra lệnh cho Mã Siêu.

Chiếc Phaeton màu đen lao nhanh như một tia chớp, điên cuồng vượt qua những chiếc xe đang chạy trên đường.

Quãng đường vốn phải đi mất hai mươi phút, thì Mã Siêu chỉ dùng tám phút để lái tới đây.

“Két!”

Bánh xe điên cuồng ma sát trên mặt đường, sau khi cua một vòng cung đẹp mắt, nó vững vàng dừng trước cửa Dinh Thự Số Một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK