Ngoài ra còn có một người thanh niên rất trẻ đứng bên cạnh lão ta, chỉ khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đang cười híp mắt nhìn Tần Thanh Tâm và Tần Y.
“Không ngờ, hai người đẹp này có lai lịch không nhỏ, có cao thủ cấp bậc như thế này âm thầm bảo vệ”.
Người thanh niên cười híp mắt nói: “Nếu bây giờ các cô theo tôi, tôi sẽ lập tức thả ông ta ra. Nếu không có lẽ ông ta sẽ bị đánh chết ở đây”.
Tần Thanh Tâm và Tần Y nghe vậy thì suýt bật khóc. Bảo các cô đi theo người thanh niên trước mắt, chắc chắn các cô sẽ không chịu.
Nhưng nếu không theo đối phương, đối phương sẽ giết chết người trung niên bảo vệ bọn họ.
“Tôi khuyên các người vẫn nên rời đi bây giờ thì tốt hơn, bằng không chắc chắn các người sẽ hối hận đấy!”
Người trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ông có biết tôi là ai không? Ông chán sống hay sao mà dám uy hiếp Tiết Minh tôi?”
Người thanh niên cười híp mắt nói.
Gã nhìn Tần Thanh Tâm và Tần Y nói: “Đúng rồi, tôi suýt quên tự giới thiệu, tôi là Tiết Minh đến từ nhà họ Tiết – Vương tộc Chiêu Châu”.
“Có lẽ các cô chưa từng nghe đến nhà họ Tiết. Tôi có thể giới thiệu sơ qua cho các cô”.
“Nước Chiêu Châu rộng lớn này, ngoài bốn khu vực biên giới thì còn có năm Hoàng tộc và bốn Vương tộc. Mà nhà họ Tiết chính là một trong bốn Vương tộc lớn”.
“Các cô hẳn đã nghe nói qua về tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đúng không? Ở trong mắt nhà họ Tiết, cho dù tám gia tộc đứng đầu Yến Đô liên thủ cũng chỉ là rác rưởi!”
Tần Thanh Tâm và Tần Y nghe Tiết Minh giải thích, cuối cùng đã ý thức được gia tộc của đối phương mạnh tới mức nào.
“Trừ khi tôi chết, bằng không cậu đừng mong động tới một sợi tóc của các cô ấy!”
Người trung niên vẫn chắn trước mặt hai chị em Tần Thanh Tâm và Tần Y nghiến răng nghiến lợi nói, đồng thời trong lòng vô cùng chấn động.
Ông ta là Tiền Bưu được Dương Thanh thu xếp cho âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm và Tần Y, cũng có biết về nhà họ Tiết.
Dù sao nhà họ Tiết cũng là một trong chín gia tộc quyền thế lớn hàng đầu trong nước Chiêu Châu, chẳng trách lão già áo vải bên cạnh Tiết Minh lại có thực lực mạnh mẽ đến vậy.
Cho dù ông ta từng là Vua Bóng Đêm ở biên giới phía Bắc, cũng không phải là đối thủ của cao thủ hàng đầu nhà họ Tiết.
Rõ ràng, người thanh niên trước mắt này là con cháu dòng chính có địa vị cao trong nhà họ Tiết, nếu không sẽ không có cao thủ lợi hại như vậy đi theo bên cạnh.
“Nếu ông vội chết như vậy, tôi sẽ giết ông trước!”
Tiết Minh đã muốn giết người, vung tay lên căn dặn: “Giết ông ta cho tôi!”
“Cậu Minh, thực lực đối phương rất mạnh, chiêu giết người đều từ trong quân đội mà ra, tôi lo…”
Mặc dù lão già áo vải chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Tiết Minh khẽ nhíu mày và cười lạnh: “Cho dù chủ nhân phía sau ông ta là nhân vật lớn trong quân đội thì sao chứ? Ở trước mặt họ Tiết tôi, kẻ đó còn chẳng phải là một con chó sao? Giết!”
“Vâng!”
Lão già áo vải không do dự nữa, chân thoáng di chuyển, cả người gần như hóa thành một chiếc bóng, lập tức xông tới trước mặt Tiền Bưu.
Tiền Bưu vẫn nín thở. Trong nháy mắt khi lão già áo vải vừa hành động, ông ta cũng di chuyển.
“Giết!”
Con dao găm trong tay ông ta rạch một đường trong không trung, lao về phía lão già áo vải.
Cho dù có chết, ông ta cũng muốn chết trận!
Bằng không, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, ông ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
“Ầm!”
Nhưng thực lực của Tiền Bưu và lão già áo vải vốn chênh lệch rất lớn, một dao này thậm chí không chạm tới được quần áo của lão già áo vải.
Mà lão già áo vải lại đấm trúng ngực của Tiền Bưu.
Ông ta bị đánh cho bay thẳng đến hành lang bên ngoài phòng giống như quả bóng cao su vậy.
Vào giây phút ông ta ngã xuống đất, sức lực cạn kiệt, hình như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
“Mạng lớn thật đấy!”
Tiết Minh thấy Tiền Bưu còn giãy giụa và cố gắng đứng lên thì khá là kinh ngạc.