Chương 1369:
Dương Thanh cả giận nói: “Chẳng lẽ tôi thật sự phải cưới cháu gái ông ta?”
Đổng Chiêm Cương vội vàng nhỏ giọng nói: “Cứu người quan trọng. Cậu cứ đồng ý trước đã, đợi Mã Siêu được chữa khỏi cậu lại đổi cái khác đền bù cho ông Phùng là được mà”.
Nghe thấy thế, hai mắt Dương Thanh sáng bừng.
Đúng vậy, hiện giờ quan trọng nhất là phải cứu sống Mã Siêu, cái khác sau này nói tiếp. “Ông Phùng, tôi đồng ý với ông!”
Dương Thanh không dám chậm trễ, lập tức lớn tiếng nói.
Anh không thể trơ mắt đứng nhìn Mã Siêu bỏ mạng ở đây, chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp. “Tôi có thể chữa khỏi cho cậu ta, cũng có thể giết chết cậu ta. Nếu để tôi biết cậu dám gạt tôi, đừng trách tôi không nương tay!”
Ông Phùng lên tiếng uy hiếp rồi ra lệnh: “Đưa người vào đây!”
Trong căn phòng nhỏ, ông Phùng đang chữa trị cho Mã Siêu. Dương Thanh và Đổng Chiêm Cương ở nhà ngoài chờ.
Dù Đổng Chiêm Cương đã nói y thuật của ông Phùng rất lợi hại, chắc chắn có thể cứu sống Mã Siêu nhưng Dương Thanh vẫn vô cùng lo lắng. “Anh yên tâm, nhất định ông nội em sẽ cứu sống anh em của anh”.
Cháu gái của ông Phùng bưng hai cốc nước ấm đi tới, đưa cho Đổng Chiêm Cương và Dương Thanh mỗi người một cốc.
Dương Thanh nhận lấy, đáp lại một tiếng: “Cảm ơn!”
Trông cháu gái của ông Phùng chỉ mới hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, trên ống tay áo thêu hoa mẫu đơn cùng màu, chỉ bạc thêu lên từng đám mây trắng, vạt áo được tô điểm bằng một bức Hải Thủy Vân Đồ màu xanh, trước ngực là một lớp áo lụa rộng rãi màu vàng nhạt.
Mái tóc dài được búi cao trên đỉnh đầu, còn cài mấy cây trâm, trông y hệt mỹ nữ tới từ thời dân quốc.
Ngũ quan của cô ta vô cùng tinh xảo, không hề có son phấn, nhưng gương mặt mộc không có chút tì vết. Dù là các nữ nghệ sĩ nổi tiếng hàng đầu đứng cạnh cô ta e là cũng phải bị đả kích nặng nề.
Với một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy, Dương Thanh cũng chỉ cảm thán chứ không có ý định cưới người ta.
Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, cháu gái của ông Phùng đỏ mặt cúi đầu,
Bấy giờ Dương Thanh mới phát hiện, hình như mình nhìn người ta hơi lâu.
Không phải anh ham mê sắc đẹp, chỉ là nghĩ mãi không ra tại sao ông Phùng lại muốn gả cô cháu gái xinh đẹp này cho mình?
Quan trọng là anh đã cưới vợ sinh con nhưng ông Phùng cũng không để bụng
Dương Thanh ho nhẹ một tiếng, chủ động hỏi để che giấu bối rối: “Cô tên gì vậy?” “Em tên Phùng Tiểu Uyển, anh Thanh cứ gọi em là Tiểu Uyển là được”.
Phùng Tiểu Uyển khẽ cười đáp.
Nghe cô ta nói vậy, Dương Thanh lập tức sững sờ. Bởi vì từ khi tới đây anh chưa từng nói ra tên mình, vậy mà Phùng Tiểu Uyển lại gọi anh là anh Thanh. “Sao cô biết tên tôi?”
Dương Thanh hỏi. “Có lẽ là vì vừa rồi Tiểu Uyển nghe thấy tôi gọi cậu là cậu Thanh”.
Đổng Chiêm Cương vội vàng lên tiếng, trông có vẻ rất sốt ruột, mặt đầy hoảng loạn.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, lạnh lùng lườm Đồng Chiêm Cương một cái, dọa ông ta run lẩy bẩy, vội vàng ngậm chặt miệng chột dạ cúi đầu. “Cô nghe thấy ông ta gọi tôi là cậu Thanh hả?”
Dương Thanh nhìn thẳng vào mắt Phùng Tiểu Uyển.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, Dương Thanh đã có cảm giác cô ta rất sạch sẽ, thuần khiết, chắc chắn sẽ không lừa gạt người khác.
Quả nhiên, Phùng Tiểu Uyển lắc đầu đáp: “Trước khi anh Thanh tới, em và ông nội đã biết anh sắp đưa một người bị thương nặng tới”. “Thế nên chắc chắn ông nội cô sẽ cứu anh em của tôi phải không?”, Dương Thanh lại hỏi.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Ông cả gọi điện thoại cho ông nội nhờ vả. Tuy ông nội rất lạnh nhạt với ông cả nhưng trước giờ chưa từng từ chối yêu cầu của ông cả”. “Ông cả?”
Dương Thanh giật mình sửng sốt.
Người được Phùng Tiểu Uyển gọi là ông cả chắc chắn họ Phùng. Trong số những người anh quen biết thực sự có một người họ Phùng.