Chương 1522:
Tiêu Tiêu co quắp trong ngực Tần Đại Dũng, toàn thân run lẩy bẩy.
Mặc dù cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm nhận được Tần Xương muốn làm hại mình.
Cùng lúc này, Dương Thanh vừa ra khỏi khu biệt thự thành Mộng Hoan đã lao thẳng tới nhà họ Tôn.
Anh đang lửa giận ngút trời, nhất là tiếng kêu cứu của con gái gọi điện thoại tới vẫn không ngừng văng vẳng bên tai.
Không cần biết Tiêu Tiêu có bị thương hay không nhưng anh có thể khẳng định, cô bé đang phải chịu tổn thương tâm lý rất lớn.
Tiêu Tiêu vẫn chưa được năm tuổi mà đã phải trải qua chuyện kinh khủng như vậy, Dương Thanh không thể nào chấp nhận.
“Kẻ nào động tới con gái tao đều phải chết!”
Dương Thanh gầm nhẹ một tiếng, bỗng đạp mạnh chân ga. Chiếc Phaeton màu đen mượn của Mã Siêu lao vun vút giữa đường lớn như một tia chớp màu đen.
Còn ở trong một tòa biệt thự xa hoa của nhà họ Tôn.
Một cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa cao cấp trong phòng khách, tay khẽ đung đưa ly rượu vang đế cao, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lẽo.
“Em làm vậy không sợ rước họa vào thân sao?”
Đối diện cô ta là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang cười híp mắt hỏi.
Cô gái trẻ tuổi mỉm cười: “Chẳng lẽ trong mắt anh, em là kẻ ngu ngốc như vậy sao?”
“Ý em là gì?”
Cậu chủ họ Tào kia nhìn chằm chằm đối phương, hai mắt lóe sáng.
“Anh cứ yên tâm. Em đã dám làm, đương nhiên sẽ phải chuẩn bị kĩ càng. Anh cứ chờ là được”.
Cô chủ họ Tôn lộ ra vẻ mặt đắc ý chắc thắng.
Ngay sau đó, cô ta liếm môi, đứng dậy đi tới bên cạnh cậu chủ Tào, ngồi lên đùi đối phương, ôm cổ anh ta.
“Anh đã đồng ý nếu em có thể giải quyết được Dương Thanh sẽ cưới em làm vợ. Không phải anh muốn lợi dụng nên mới lừa gạt em đấy chứ?”
Cô chủ Tôn vừa nói vừa vẽ vòng tròn trên ngực cậu chủ Tào.
“Em cảm thấy anh sẽ lừa gạt em sao?”
Cậu chủ Tào đã không nhịn nổi nữa, ôm chầm lấy cô chủ Tôn, nở nụ cười tà ác.
“Em đã thuộc về anh rồi, anh không được lừa em đâu đấy!”
Ánh mắt cô chủ Tôn trở nên mê ly, gương mặt non mềm như có thể chảy ra nước, nói xong liền ôm đầu anh Tào hôn đắm đuối.
Cả biệt thự lập tức vang lên khúc nhạc êm tai.
Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự khác của nhà họ Tôn, một người đàn ông trung niên đang đứng cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài.
“Hôm nay là ngày gì?”
Ông ta đột nhiên hỏi.
Một lão già tóc trắng mặc vest vội vàng bước lên đáp: “Ông chủ, hôm nay là cuối tuần, không phải ngày đặc biệt gì”.
Người đàn ông trung tiên chính là chủ nhà họ Tôn, Tôn Húc.
Không biết tại sao từ lúc ngủ dậy, Tôn Húc đã cảm thấy mí mắt không ngừng giật, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, cứ có dự cảm chẳng lành như sắp xảy ra chuyện lớn gì đó.
“Dạo gần đây Yến Đô có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Tôn Húc bỗng hỏi tiếp.