Chương 1619:
“Chẳng phải xưa nay chiến vực không nhúng tay vào những việc trong lãnh thổ sao? Vì sao nay lại muốn vào cuộc?”
Tào Vương lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Đúng lúc này, một ông cụ tóc bạc lưng còng đi tới, cung kính thưa: “Thưa Tào Vương, vừa rồi bên Vương tộc họ Bạch có truyền tin tới, Bạch Vương muốn mở một cuộc họp từ xa qua video, có chuyện cực kì quan trọng muốn bàn với các Vương tộc ạ”.
“Hử?”
Tào Vương cau mày, năm Vương tộc trước này chưa từng qua lại, đã nhiều năm cũng chưa hề tổ chức họp qua video.
“Kết nối với Vương tộc họ Bạch đi!”
Qua màn hình, Bạch Vương cười nói.
Tào Vương vẫn duy trì vẻ uy nghiêm, lạnh lùng thốt lên: “Những lời khách sáo nhảm nhí không cần nói làm gì, Bạch Vương bỗng nôn nóng mở cuộc họp qua video giữa năm Vương tộc thế này, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói phải không? Nếu vậy thì cứ bắt đầu luôn đi”.
“Được!”
Bạch Vương gật đầu: “Đã vậy, tôi xin bắt đầu luôn”.
Trong lúc Quan Vương có ý đồ lôi kéo hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc, bốn vị Vương của Liên minh Vương tộc cũng đang họp qua video.
Sắc mặt ai nấy đều âm trầm, trong mắt toát ra sát khí mãnh liệt.
“Bạch Vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tào Vương cắn răng hỏi.
Tiết Vương và Mã Vương cũng nhìn Bạch Vương. Lão ta là người có thực lực mạnh nhất trong bọn họ. Vương tộc họ Bạch cũng mạnh nhất trong năm Vương tộc.
“Xem ra sau lưng Quan Vương thật sự có cao thủ Thần Cảnh che chở. Nếu không chỉ với thực lực của Vương tộc họ Quan, người của chúng ta sẽ không bị đánh bại”.
Bạch Vương híp mắt nhìn ba vị Vương còn lại: “Dù sao đây cũng là chuyện lớn của Liên minh chúng ta. Các ông nói ý kiến của mình thử xem!”
“Tôi muốn hỏi ông một câu, Trịnh Càn Khôn có đáng tin không?”
Bỗng Tiết Vương lên tiếng hỏi.
Ngay sau đó, đồng tử của mấy vị Vương còn lại đều co rút, khó tin nhìn Tiết Vương như không ngờ lão ta lại có thể hỏi như vậy.
Lần này người được phái ra đều là cao thủ hàng đầu của các Vương tộc. Tiết Vương hỏi vậy rõ ràng là đang nghi ngờ sự trung thành của Trịnh Càn Khôn.
“Ý của ông là người của tôi phản bội sao?”
Trong mắt Bạch Vương lóe lên tức giận, lạnh giọng hỏi.
Tiết Vương lạnh nhạt đáp: “Chuyện này liên quan đến lợi ích của Liên minh Vương tộc, tôi nhất định phải làm rõ chuyện này. Bạch Vương đừng hiểu lầm”.
“Đến cả cao thủ lần này nhà họ Tiết phái ra, tôi cũng không thể xác định bọn họ có thực sự trung thành hay không”.
“Cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và Vương Cảnh đỉnh phong, có mấy ai cam chịu đứng dưới kẻ khác? Trừ phi bọn họ vốn là người của Vương tộc, nếu không đều có thể bị mua chuộc”.
“Nếu người chúng ta phái ra đã bị Quan Vương mua chuộc rồi thì sao?”
Tiết Vương nói rất bình thản, nhưng mỗi một câu nói lại khiến sắc mặt của ba vị Vương còn lại ngày càng khó coi.
Bọn họ là người đứng đầu Vương tộc, đương nhiên hiểu Tiết Vương không hề nói láo.
Người đạt được thực lực như bọn họ chỉ cần tiền tài hoặc đột phá cảnh giới.
Nếu Vương tộc họ Quan đưa ra lợi ích lớn hơn mua chuộc người của Liên minh Vương tộc thì sao?
Bảo Trịnh Càn Khôn cố ý nói với bọn họ Vương tộc họ Quan có cao thủ Thần Cảnh thì sao?
Lúc đầu bọn họ đã hoài nghi liệu Vương tộc họ Quan có cao thủ Thần Cảnh của chiến vực bảo vệ hay không.