Nếu giữ Mã Siêu bên cạnh, cô ta sợ một ngày nào đó, mình sẽ bị Mã Siêu giết chết. “Câm miệng!”
Quan Hồng Nghị giận tím mặt: “Chẳng lẽ cháu không biết cháu đã gây ra họa lớn tới mức nào ở Yến Đô à?” “Bác cho Mã Siêu bảo vệ cháu cũng vì trách nhiệm với cháu, nếu cháu gặp chuyện, bác biết ăn nói với bố cháu thế nào đây?”
Mắt Quan Hân đỏ hoe, cắn môi, cúi đầu, không dám cãi Quan Hồng Nghị nữa.
Nếu bây giờ Quan Trấn Hải vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì đúng là ngu xuẩn.
Quan Hồng Nghị coi trọng Mã Siêu, cố ý sắp xếp cho Mã Siêu bảo vệ Quan Hân, cũng đang nói cho Quan Trấn Hải biết, Mã Siêu không phải hung thủ đã tự tiện xông vào Vương phủ họ Quan. “Quan Trấn Hải, ông còn việc gì à?”
Quan Hồng Nghị lại nhìn về phía Quan Trấn Hải.
Quan Trấn Hải nhìn Quan Hồng Nghị, nói với vẻ nghiền ngẫm: “Đại vương tử, ông chắc chắn rằng người thanh niên này không phải hung thủ đã tự tiện xông vào Vương phủ chứ?” “Ông không tin tôi à?”
Quan Hồng Nghị hỏi lại với vẻ không vui.
Như thể câu hỏi của Quan Trấn Hải đã sỉ nhục ông ta vậy.
Quan Trấn Hải cười nhạt: “Đại vương tử cứ đùa, sao tôi lại không tin ông chứ?” “Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được người đã xông vào Vương phủ họ Quan, thanh niên này rất đáng nghị, tôi cần dẫn cậu ta về Chấp Pháp đường để điều tra”. “Nếu cậu ta không phải người đã xông vào Vương phủ họ Quan, tôi cam đoan sẽ đưa cậu ta về, đồng thời đến tận chỗ Đại vương tử để xin lỗi”.
Quan Hồng Nghị nhằm mắt lại, bây giờ trong Vương tộc họ Quan, chỉ có Quan Trấn Hải dám đối đầu với ông ta thế này. “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Quan Hồng Nghị hờ hững hỏi.
Quan Trấn Hải lắc đầu: “Lúc trước, Chấp Pháp đường được thành lập để hạn chế Vương phủ, có nhiệm vụ giám sát dòng chính của Vương tộc, nếu Đại vương tử không đồng ý thì tôi đành báo cáo đúng sự thật thôi”.
Câu nói này có sức sát thương rất lớn với Quan Hồng Nghị, ở Vương tộc họ Quan, Chấp Pháp đường có quyền hành rất lớn, có thể điều tra bất cứ ai trừ Quan Vương.
Nếu Quan Trấn Hải muốn báo cáo thì chỉ có thể báo cáo cho hội trưởng lão của Vương tộc họ Quan, hội trưởng lão này do những người cầm quyền tối cao của các phe phái trong Vương tộc họ Quan tạo thành.
Cho dù là ý kiến của Quan Vương, nếu hội trưởng lão không thông qua thì cũng không thể chấp hành.
Trong các gia tộc hàng đầu khác đều có tổ chức như hội trưởng lão của Vương tộc họ Quan.
Nếu không có sự giám sát, quyền thế của Vương tộc sẽ chỉ nằm trong tay một số người.
Tuy Quan Hồng Nghị muốn khiến Mã Siêu phục tùng, nếu chuyện này đến tại hội trưởng lão thì chỉ có thể nhờ Quan Vương ra mặt thôi.
Quan trọng nhất, Quan Hồng Nghị biết rõ Mã Siêu chính là người đã xông vào Vương phủ họ Quan.
Nếu làm lớn chuyện thì ông ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Nhưng ông ta biết, Mã Siêu cũng là cao thủ Vương Cảnh.
Chỉ cần lôi kéo được Mã Siêu thì sẽ dễ mượn sức Dương Thanh hơn nhiều.
Một khi hai cao thủ Vương Cảnh này đồng ý làm việc cho ông ta, ông ta không phải lo về việc tranh giành vị trí Quan Vương trong tương lai nữa.
Không những thế, phe phái của ông ta cũng sẽ hùng mạnh hơn nhiều. “Nếu vậy thì để cậu ta đi với ông một chuyến cũng được”.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Quan Hồng Nghị lạnh lùng nói.
Trong quá trình xâm nhập vào Vương phủ họ Quan, đương nhiên Mã Siêu sẽ để lại chứng cứ, nhưng Quan Hồng Nghị là Đại vương tử, vẫn có khả năng xóa hết những chứng cứ kia.
Chỉ cần Quan Trấn Hải không điều tra được vấn đề gì ở Mã Siêu, ông ta vẫn sẽ phải thả người. “Cảm ơn Đại vương tử đã hợp tác”.
Quan Trấn Hải mỉm cười: “Đưa cậu ta đi!”
Hai tên lính thuộc Chấp Pháp đường bước đến, định giữ lấy Mã Siêu. “Cút!”
Mã Siêu tức giận quát rồi vung tay lên, đánh bay hai tên lính.
Quan Hồng Nghị lập tức biến sắc, quát lên: “Ngừng tay!”