Chương 1868:
“Bây giờ, người đang đứng trước mặt các người là Vương Chiến!”
Dứt lời, cơ thể lão ta bùng nổ khí thế càng kinh khủng hơn.
Long Giang đứng sững như trời trồng, mặt mày tái mét, không hề có lòng tin mình sẽ thắng khi đối mặt với Vương Chiến lúc này.
Nhưng Long Phi Dương lại muốn ông ta đánh, còn cách nào đâu?
“Giết cho tôi! Giết đi!”
Long Phi Dương cáu kỉnh gắt lên: “Tôi muốn ông giết sạch bọn chúng, giết hết cho tôi!”
“Uỳnh!”
Anh ta vừa dứt lời thì Long Giang đã xông ra ngoài, nhanh đến mức hóa thành cái bóng lao thẳng về phía Vương Chiến.
“Không biết tự lượng sức!”
Lão ta cười lạnh, chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích chờ đòn công kích của Long Giang đến.
“Ầm ầm ầm!”
Ông ta và Vương Chiến kịch liệt chạm trán với nhau.
Chẳng qua Vương Chiến vẫn chỉ đứng tại chỗ, không ngừng dùng hai tay và hai chân của mình để ngăn cản, từ đầu đến cuối đều không chủ động công kích.
Cuộc chiến của hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ quả thật là điên cuồng. Bị sự va chạm dữ dội ấy ảnh hưởng, mặt đường dưới chân nháy mắt văng tung tóe.
Đám đông vây xem thấy cảnh này đều sững sờ, những người bình thường như họ chưa bao giờ gặp được cuộc đánh nhau nào ác chiến như thế cả.
Lòng đường giữa phòng khám Ái Dân và tập đoàn Nhạn Thanh vỡ vụn thành từng lớp từng mảng tạo thành một khung cảnh hoang tàn.
Thấy Long Giang đã hành động, sắc mặt của Long Phi Dương mới dễ nhìn hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn tràn trề sát khí.
Dương Thanh khinh thường nhìn anh ta, nếu không phải vì Chiêu Châu đã xuất hiện những nhân tố bí ẩn thì sao anh phải nể nang Hoàng tộc họ Long làm gì?
Giết thẳng tay luôn là được rồi. Mà không cần Dương Thanh phải tự mình ra tay, chỉ cần ra lệnh tổ chức Hồng Trần là xong. Với thực lực của các cao thủ hàng đầu này, ngoại trừ cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long hơi khó đối phó ra thì còn lại những kẻ có thực lực dưới Thần Cảnh đều chỉ còn đường chết.
“Uỳnh!”
Đột nhiên một sức mạnh kinh khủng bùng phát, Long Giang bị Vương Chiến đẩy lùi.
“Long Giang, chẳng lẽ ông vẫn chưa nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của tôi sao?”
Vương Chiến giận dữ quát: “Mang tên điện hạ chó chết của ông cút ra khỏi Thành Cửu Châu ngay, nếu không thì đừng trách tôi không niệm tình cũ!”
“Ông cũng biết nếu tôi muốn giết Long Phi Dương thì một mình ông không cản được mà”.
Đương nhiên Long Giang cũng hiểu lời lão ta nói hoàn toàn là thật, nhất thời vô cùng đắn đo.
Qua cuộc chạm trán vừa rồi, mặc dù hai người không dùng hết sức nhưng từ đầu đến cuối Vương Chiến đều chỉ đứng một chỗ mà tấn công.
Lão ta hoàn toàn không cần dốc sức, chỉ vậy đã thấy được thực lực của lão ta vượt xa Long Giang.
Chưa kể còn có một Dương Thanh sâu không lường được lạnh lùng đứng nhìn.
Chẳng qua ông ta muốn đi nhưng liệu Long Phi Dương có muốn hay không?
Vương CHiến, lão gia khốn kiếp này, dám nói tôi là tên diện hạ chó chết à? Xúc phạm tôi thì phải chịu tội!”
Long Phi Dương phẩn nộ chắt vấn.
Vương Chiến vừa định lên tiếng thì nghe Dương Thanh nói: “Trong vòng năm phút, để lại mười tỷ để bồi thường rồi cút đi, tôi sẽ xme như chúe có chuyện gì xảy ra, không nfhe lời thì giết!”
Dứt lời, anh mạnh mẽ giẩm chân xuống đất, một đất lập tức vỡ thành mất chụch hòn đá nhỏ.
“Vút vút vút!”
Mấy chục hòn đá kia như lạc đạn bắn vào xung quanh hai chân Long Phi Dương.