Thân phận của người đứng đầu nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ cao quý tới mức nào?
Bị Dương Thanh đánh bay trước mặt mọi người vẫn coi như không có gì xảy ra, không hề tính sổ với anh.
Vũ Ninh là đồ đần sao?
Đương nhiên không phải!
Chứng tỏ tài năng võ thuật của Dương Thanh đủ để khiến người có địa vị cao trong Hoàng tộc phải kiêng kị.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Quan Hồng Nghị lại càng trở nên khó coi.
Bây giờ đúng thật là đâm lao phải theo lao.
Nếu để mặc Dương Thanh dẫn Quan Duyệt đi, một khi truyền ra ngoài nhà họ Quan sẽ trở thành trò cười của các Vương tộc.
Nhưng nếu không thả Dương Thanh, cao thủ của Vương tộc họ Quan có thể đấu lại được sao?
“Dương Thanh, giữa nhà họ Quan và cậu không hề có thù oán gì. Tất cả đều vì Quan Duyệt mà ra”.
“Vương tộc họ Quan vốn định gả Quan Duyệt cho Hoàng tộc họ Vũ. Hiện giờ mối hôn nhân này đã hỏng, Quan Duyệt đi hay ở đều không có ý nghĩ gì với chúng tôi”.
“Cậu muốn dẫn cô ta đi cũng được”.
Quan Hồng Nghị đột nhiên đổi giọng: “Nhưng cậu tự tiện xông vào Vương tộc họ Quan là không nể mặt chúng tôi”.
“Chỉ cần cậu chịu xin lỗi, thù oán giữa Vương tộc họ Quan và cậu sẽ được xóa bỏ. Cậu cũng có thể dẫn Quan Duyệt đi”.Nghe thấy thế, tất cả đều sợ ngây người.“Ông biết mình đang nói cái gì không hả?”Quan Trấn Hải nổi giận chất vấn.“Đại vương tử, tự tiên xông vào Vương tộc họ Quan là tội chết. Cậu ta còn muốn dẫn Quan Duyệt đi, tội càng thêm nặng. Sao có thể thả cậu ta được?”“Không sai, cậu ta phải chết!”“Không chỉ vậy, Quan Duyệt cũng phải bị trừng phạt đúng tội!”…“Hình như ông ảo tưởng hơi quá”.
Dương Thanh cười châm chọc: “Hôm nay tôi đến không chỉ để dẫn Quan Duyệt đi, còn có một việc phải giải quyết”.
Cùng lúc đó, khí thế trên người anh đột nhiên tăng vọt.
“Tối hôm qua, anh em của tôi là Mã Siêu bị cao thủ của Vương tộc họ Quan các người vây đánh, còn bị ông đánh lén. Vương tộc họ Quan nhất định phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”
Đến tận bây giờ Mã Siêu vẫn đang ở nhà thần y Phùng. Dương Thanh cũng không biết anh ta đã tỉnh lại chưa.
Anh đã phái Đổng Chiêm Cương qua đó. Vốn có thể gọi điện thoại hỏi thăm nhưng anh lại không dám, sợ nghe tin tình trạng của Mã Siêu trở nên nguy kịch.
Bây giờ tới Vương tộc họ Quan, anh còn chưa đòi công bằng cho Mã Siêu, sao có thể xin lỗi được?
“Cậu nói gì?”
Quan Hồng Nghị sa sầm mặt.
Vừa rồi người nhà họ Quan nhao nhao mở miệng yêu cầu giết Dương Thanh, chỉ mình ông ta kiêng kị thân phận của anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thậm chí còn đồng ý gánh chịu toàn bộ trách nhiệm.
Ông ta tự thấy mình đã đủ nể mặt Dương Thanh. Vậy mà anh còn dám đòi Vương tộc họ Quan giải thích rõ ràng.
Vũ Ninh vẫn quan sát mọi chuyện hơi híp mắt lại. Hiện giờ Dương Thanh kiêu ngạo càng khiến ông ta tin tưởng anh có thân phận không tầm thường.
“Tai ông có vấn đề à? Hay là không hiểu tiếng người?”
Dương Thanh cười lạnh châm chọc: “Nếu không nghe hiểu tiếng người thì có thể tìm ai đó phiên dịch cho”.
“Cậu đang tự tìm đường chết đấy!”
Quan Hồng Nghị cố giữ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Nể tình cậu là sư phụ của Quan Duyệt, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội xin lỗi Vương tộc họ Quan, sau đó cậu có thể dẫn Quan Duyệt đi”.
Dương Thanh bất lực lắc đầu, quét mắt nhìn đám người nhà họ Quan, cất tiếng hỏi: “Đáng buồn cho Vương tộc họ Quan, Đại vương tử lại không nghe hiểu tiếng người”.