Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2232:

 

“Thế mà ông lại nói đỡ cho kẻ phản bội?”

 

Lạc Bân sợ hãi, hốt hoảng nói: “Tôi không dám!”

 

“Không dám thì đuổi toàn bộ những kẻ chọn đi theo Hoàng Lỗi đi!”

 

Dương Thanh lạnh lùng nói.

 

Anh biết ông ta đang nghĩ gì, việc đột ngột sa thải một nửa giám đốc điều hành sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn cho tập đoàn Nhạn Thanh.

 

Nhưng đối với Dương Thanh, những kẻ này đã dám phản bội một lần thì sẽ dám phản bội lần hai. Nếu mưu tính được chuyện gì có lợi cho.

 

mình, có thể họ còn muốn anh chết.

 

Dương Thanh không thể nào tha thứ trong tập đoàn Nhạn Thanh do một tay mẹ mình sáng lập nên lại có loại người hai mặt này.

 

“Cho mấy người ba ngày để giao lại công việc cho cấp dưới, sau đó cút ra khỏi tập đoàn Nhạn Thanh đi!”

 

Lạc Bân nhìn lướt qua những người ở đây, lạnh giọng nói.

 

Hiển nhiên là nói với những người đi theo Hoàng Lỗi.

 

“Một ngày thôi!”

 

Giọng Dương Thanh lạnh ngắt: “Nội trong hôm nay, không cần biết có phải tăng ca đến tối muộn hay không cũng phải bàn giao công việc rõ ràng, sau đó cút đi!”

 

“Không nghe lời thì giết!”

 

“Rầm!”

 

Anh vừa nói xong thì võ lên bàn một phát.

 

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, chiếc bàn cứng vô cùng kia xuất hiện một dấu tay.

 

Nhìn dấu tay trên bàn họp, đám giám đốc điều hành sợ mất mật, nét mặt của ai cũng đầy hãi sợ.

 

Những tay giám đốc đi theo Hoàng Lỗi càng kinh hoàng hơn, thân thể run rẩy không kìm lại được.

 

Họ đều là người bình thường, chưa từng chính mắt nhìn thấy sức mạnh của người luyện võ.

 

Mà nếu để họ được chứng kiến sức mạnh chân chính của anh thì có khi còn sợ hơn.

 

“Dương Thanh, mày đúng là ngông cuồng!”

 

Giữa lúc đó, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa phòng họp. Một người trung niên đi vào, sau lưng còn có một ông lão tóc hoa râm.

 

Người trung niên vừa lên tiếng là Hoàng Lõi, Dương Thanh vừa nhìn đã nhận ra.

 

Còn ông lão tóc bạc sau lưng ông ta thì mang trên mình khí thế của một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.

 

Rõ ràng ông lão này là người của nhà họ Tưởng ở Hoàng thành Long, nếu không thì một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong không thể đi theo sau Hoàng Lỗi như tùy tùng thế được.

 

“Có tôi ở đây, không ai có thể đuổi mọi người đi, Hoàng Lỗi nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh, hiển nhiên ông ta nói câu này với những giám đốc điều hành đã chọn theo mình.

 

“Hoàng Lỗi!”

 

Lạc Bân giận dữ quát: ‘Ông có biết mình đang nói gì không?”

 

“Ông câm miệng lại cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK