Chương 517: Giết thằng ranh này cho tao
Nghe Hoàng Thiên Hành nói thế, Dương Thanh thoáng nhếch miệng cười nhẹ: “Tốt lắm!”
Lần này tới Yến Đô, Dương Thanh vốn chỉ định ngăn cản đám cưới của Ngải Lâm, tiện thể giải quyết chuyện của nhà họ Hoàng mà thôi.
Hôm nay, chuyện của Ngải Lâm đã được giải quyết. Với thực lực của Dương Thanh và Mã Siêu trước đó, trừ khi nhà họ Ngải muốn đâm đầu vào chỗ chết, bằng không chắc chắn sẽ không ngăn cản Ngải Lâm và Mã Siêu nữa.
Hoàng Thiên Hành cũng đã quy phục. Vậy thì dù anh chưa thực sự bước chân vào Yến Đô nhưng đã nắm được một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Đến khi triệt để nắm giữ nhà họ Hoàng cũng là lúc anh nên đến gia tộc Vũ Văn, tìm người kia hỏi một câu, vì sao trước đây phải đuổi mẹ con anh ra khỏi gia tộc, còn không cho hai người ở lại Yến Đô.
Nhớ đến những cảnh tượng đau thương trong quá khứ, đáy mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, trong một phòng bệnh VIP cao cấp ở bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.
Hoàng Thiên Nhai và Hoàng Chung đều đang rất kích động.
“Tên ngu xuẩn Hoàng Thiên Hành kia thật sự coi thằng ranh đó là một tên tép riu. Lần này nó vấp phải đá tảng rồi”.
“Đúng vậy, lần trước ở Nam Dương, lúc bị thằng ranh đó đè xuống bắt quỳ trước mặt bao người, con đã biết nó không phải kẻ tầm thường. Vậy mà lão Hoàng Thiên Hành ngu xuẩn kia còn dám phái con trai mình đến tìm cậu ta, đúng là ngu không thể tả”.
“Giờ thì hay rồi, thằng ranh đó chính là quái vật nhà họ Hoàng không thể đối phó, ngay cả súng đạn cũng né được, cấp dưới của nó cũng mạnh không kém, có thể một tay tháo dỡ súng lục chỉ trong vòng vài giây”.
Hai bố con kẻ xướng người họa, không giấu nổi sự chấn động trước thực lực kinh người của Dương Thanh.
“Lẽ nào sau khi trở thành người đứng đầu gia tộc bố thực sự phải quy phục cậu ta sao?”, Hoàng Chung đột nhiên hỏi.
Hoàng Thiên Nhai cười lạnh một tiếng: “Nó tự đề cao bản thân quá rồi đấy”.
“Muốn nhà họ Hoàng chúng ta quy phục à, đừng nói một gã thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi, ngay cả hoàng tộc của Chiêu Châu cũng không có tư cách!”
Sắc mặt Hoàng Thiên Nhai lộ vẻ tàn nhẫn: “Muốn làm nên nghiệp lớn thì phải hi sinh lớn! Vậy nên bố mới đồng ý với yêu cầu của nó, nhưng chỉ là giả vờ mà thôi. Đợi khi nào nó giúp bố lấy được vị trí chủ gia tộc cũng là lúc nó phải chết!”
“Bố muốn giết nó á?”
Hoàng Chung kinh ngạc hỏi.
“Nó giỏi võ thì đã sao? Hơn hai chục nòng súng ngắn chĩa vào không làm gì được nó, nhưng bố không tin hơn hai chục nòng súng bắn tỉa vẫn không làm gì được nó”.
Hoàng Thiên Nhai cười lạnh, giọng điệu tràn đầy sát khí.
Hoàng Chung nghe vậy, lòng thoáng run lên. Lí trí nói cho ông ta biết, Dương Thanh rất mạnh, có lẽ thực sự không sợ súng bắn tỉa.
Nhưng nghĩ tới nỗi nhục Dương Thanh gây ra cho mình, ông ta càng muốn giết chết Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố nói đúng, dù cậu ta có mạnh đến đâu thì hơn hai chục nòng súng bắn tỉa cũng có thể biến cậu ta thành cái sàng!”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra.
“Ai đấy?”
Hai bố con họ Hoàng đang hào hứng trò chuyện, nghe thấy tiếng cửa mở bèn quay đầu nhìn ra.
Bọn họ thấy một người đàn ông cao lớn đang quay lưng đóng cửa phòng lại.
“Mã Siêu!”
Khi người kia quay đầu lại, hai bố con đều hoảng hốt.
Nhất là Hoàng Chung, ông ta đã sợ hãi tột cùng.
Ông ta từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của Mã Siêu.
Cậu ta đột nhiên tới đây vào lúc này, còn khóa trái cửa phòng bệnh lại, rốt cuộc muốn làm gì?
“Thì ra là cậu Siêu. Không lẽ cậu Thanh có mệnh lệnh gì cho chúng tôi sao?”
Hoàng Thiên Nhai lấy lại tinh thần trước, vội vàng tươi cười nịnh nọt.
Thoạt nhìn, thái độ của lão ta với Mã Siêu cực kì cung kính.
Nhưng Mã Siêu vẫn chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh tanh bước về phía giường bệnh.
Hoàng Thiên Nhai và Hoàng Chung thấy thế, không khỏi run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”
Cuối cùng Hoàng Chung cũng nhận ra sự khác thường, lập tức tiến đến hỏi.
“Giết người!”
Mã Siêu chỉ đáp lại hai chữ.
Dứt lời, trong tay Mã Siêu đột ngột xuất hiện một lưỡi dao găm sáng loáng.
“Phụt!”
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, bóng dáng Mã Siêu biến mất. Giây tiếp theo, cổ Hoàng Chung xuất hiện một đường máu, máu tươi dần phụt ra.
Sự sợ hãi đông cứng lại trên mặt Hoàng Chung, ông ta vươn tay bịt chặt cổ.
Máu tươi tràn ra qua kẽ tay ông ta.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt. Hai bố con chưa kịp phản ứng lại, Hoàng Chung đã bị giết.
Chỉ e đến tận lúc chết, ông ta cũng không ngờ hai chữ “giết người” lại là lời cuối cùng ông ta được nghe thấy.
Thấy con trai chết thảm, Hoàng Thiên Nhai giận điên lên, hét to: “Người đâu! Người đâu! Giết thằng ranh này cho tao!”