Chương 125: Cút sang bên
Nghe tin Tần Đại Dũng vẫn đang cờ bạc, Dương Thanh hơi nhíu mày.
Những con bạc đều cực kỳ đáng hận, vô số người như thế đều chỉ có một kết cục, đó chính là tan cửa nát nhà.
“Xem ra buộc phải dùng vài thủ đoạn đặc biệt mới có thể khiến bố cai bạc được”, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
“Anh có cách gì không?”
Tần Thanh Tâm nghe anh nói vậy liền hỏi.
Trong ấn tượng của cô, Tần Đại Dũng không phải là loại người như thế này, cho dù suốt ngày ông ta đều ăn không ngồi rồi trong nhà cũng không tới những chỗ như thế.
Bây giờ ông ta không thèm về nhà, cũng chả buồn quan tâm tới Châu Ngọc Thúy, cả ngày đắm mình trong cờ bạc.
“Em phải phối hợp với anh trong chuyện này là được rồi…”
Dương Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói ra kế hoạch của mình.
“Làm như thế sẽ không gặp rắc rối gì chứ?”, Tần Thanh Tâm lo lắng.
“Em yên tâm đi, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì đâu”, Dương Thanh rất tự tin.
Giao Tiêu Tiêu cho Tần Y chăm sóc xong, Dương Thanh và Tần Thanh Tâm rời khỏi dinh thự Vân Phong.
Khoảng hai mươi phút sau, hai người đã đến Tòa Thành Vương Giả.
Tòa Thành Vương Giả là club cao cấp nhất cả Giang Hải, bên trong có đủ loại hình ăn chơi, nhưng chỗ thu hút nhiều người nhất chính là sòng bài trên tầng cao nhất.
“Chúng tôi muốn lên tầng cao nhất!”
Dương Thanh dẫn Tần Thanh Tâm đến quầy lễ tân, nói thẳng yêu cầu của mình.
“Chào anh, mời anh xuất trình thẻ hội viên!”, lễ tân cung kính nói.
Dương Thanh vứt ra một tấm thẻ ngân hàng, dứt khoát nói: “Làm hai tấm thẻ hội viên, có vấn đề gì không?”
Lễ tân thấy tấm thẻ đen trên tay Dương Thanh thì giật thót, thái độ nền nã hơn gấp mấy chục lần, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thưa anh, thẻ hội viên chỗ chúng tôi chia làm…”
“Làm hai tấm thẻ cao cấp nhất ấy!”
Lễ tân còn định giới thiệu nhưng đã bị Dương Thanh ngắt lời.
Vì sòng bài trên tầng cao nhất có liên quan đến đời tư của một số nhân vật cộm cán, những ai muốn vào song bài đều phải bị kiểm tra tài sản.
Làm thẻ hội viên chính là cách kiểm tra tài sản tốt nhất.
Chẳng mấy chốc, hai tấm thẻ hội viên cao cấp nhất đã được làm xong, ngốn mất của Dương Thanh hai triệu.
Tính bảo mật của Tòa Thành Vương Giả rất cao, lên tầng cao nhất bắt buộc phải có người chuyên phụ trách, hơn nữa còn kiểm chứng bằng dấu vân tay.
“Anh giàu cũng không thể vung tay quá trán thế này chứ! Hai tấm thẻ hội viên thôi mà đốt tận hai triệu, ăn cướp chắc?”
Đến khi nhân viên dẫn đường đưa họ lên tới tầng cao nhất xong, Tần Thanh Tâm liếc Dương Thanh một cái rồi nói.
Dương Thanh cười: “Anh muốn về nhà sớm chút thôi mà”.
Bọn họ vừa ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một chiếc bàn bày đầy mặt nạ, rõ ràng để tránh lộ thân phận của vài nhân vật có máu mặt.
Dương Thanh tiện tay cầm một chiếc đeo lên mặt, sau đó nói với Tần Thanh Tâm: “Em tìm bố trước đi, chút nữa anh sẽ sang”.
“Được!”
Tần Thanh Tâm biết rõ kế hoạch, có Dương Thanh ở đây nên cô cũng lo lắng gì, quay người đi vào sảnh.
Đại sảnh rộng lớn, người đông như kiến, trong đó có rất nhiều người đeo mặt nạ.
Phải thừa nhận rằng Tòa Thành Vương Giả làm ăn rất khấm khá. Chỉ riêng việc bảo mật thông tin khách hàng đã có thể thu hút rất nhiều khách trong giới thượng lưu. Còn có chế độ hội viên, chỉ riêng phí hội viên thôi đã là một khoản thu nhập ngất ngưởng rồi.
Nguồn thu nhập chính của Tòa Thành Vương Giả chính là sòng bài trên tầng cao nhất này.
“Tâm Tâm, cậu tới rồi à!”
Tần Thanh Tâm vừa bước vào sảnh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Cô quay người thì nhìn thấy Tô San – bạn học cấp ba của cô, mặc một chiếc váy dài màu kem đi tới.
Tô San trang điểm rất đơn giản, mặc chiếc váy hai dây dài màu kem, mang giày cao gót màu vàng nhạt, ngũ quan thanh tú được bao phủ bởi một lớp trang điểm nhẹ.
“San San, bố mình đâu?”
Tần Thanh Tâm vội bước lên trước, sốt sắng hỏi.
“Cậu đi theo mình”.
Tô San biết Tần Thanh Tâm nôn nóng nên cũng không hàn huyên gì, vội kéo tay Tần Thanh Tâm tới một bàn cược.
Lúc Tần Thanh Tâm nhìn thấy Tần Đại Dũng, ông ta râu ria xồm xoàm, đôi mắt đỏ ngầu toàn là tơ máu, trong tay còn cầm mấy quân bài.
“Bố, bao nhiêu ngày rồi mà bố vẫn chưa chịu về nhà à?”
Chẳng mấy khi bài của Tần Đại Dũng đỏ như lúc này, tiếng của Tần Thanh Tâm lại đột nhiên vang lên.
Tay cầm bài của ông ta chợt run, suýt chút thì để rơi bài xuống đất, ông ta hơi hoảng: “Sao con lại tới đây?”
“Con mà không tới thì chắc bố quên luôn nhà mình ở đâu rồi”.
Tần Thanh Tâm nhìn thấy bộ dạng này của Tần Đại Dũng, nước mắt tuôn trào.
Mầy ngày không gặp, Tần Đại Dũng râu ria xồm xoàm, gầy rộc, đầu tóc rối bù, trông cực kỳ nhếch nhác.
“Này ông Tần, mẹ kiếp, ông có chơi nữa không? Không chơi thì cút đi, đừng phí thời gian của bọn tôi”.
Lúc này, một tên trọc phú đeo vòng vàng nặng trĩu, mất kiên nhẫn nói.
“Chơi chứ sao không?”
Tần Đại Dũng vội trả lời, mặc kệ Tần Thanh Tâm đứng bên, vứt mấy đồng chip ra: “Theo!”
“Bố, bố đừng chơi nữa, về nhà với con đi!”
Tần Thanh Tâm giơ tay ra định giật lấy bài của Tần Đại Dũng.
Tần Đại Dũng chợt nổi cơn tam bành, một tay giữ bài, một tay đẩy Tần Thanh Tâm ra, rống giận: “Ông đây sắp đổi vận rồi, biến đi!”
“Bố, con cầu xin bố đấy, đừng cờ bạc nữa, được không bố?”
Tần Thanh Tâm đau khổ, cô thật sự đau lòng vì nhìn thấy bộ dạng này của Tần Đại Dũng chứ không phải diễn theo kế hoạch.
“Biến đi!”
Tần Đại Dũng rống lên giận dữ, sau đó tiếp tục vứt mấy đồng chip ra: “Tôi theo tiếp!”
“Tôi mở bài!”
Một cầu trong bàn vứt mấy đồng chip lên bàn, mở bài luôn.
“Ha ha, tôi thắng rồi!”
Tên trọc phú đeo vòng vàng cười sang sảng, gom hết cả bàn chip về phía trước mặt mình.
Tần Đại Dũng lại thua một mớ, chợt nổi giận đùng đùng: “Khó lắm bài của ông đây mới đỏ lên được chút xíu thì bị mày tới ám, mày cút đi cho tao! Cút liền đi!”
Mắt Tần Thanh Tâm đẫm nước, cắn chặt cánh môi đỏ nhìn chằm chằm Tần Đại Dũng.
Vừa nãy mấy cầu đánh bài kia đều tập trung chú ý chơi bài, kết thúc ván này xong họ mới nhìn thấy Tần Thanh Tâm. Bất chợt, ai nấy đều tỏ vẻ gian tà.
“Ông Tần, tôi thấy ông sắp thua sạch túi rồi, hay cho tôi mượn con gái ông chơi mấy ngày, tôi trả ông một triệu nhé?”
Lúc này, tên trọc phú đeo vòng vàng cười hề hề lên tiếng. Lúc gã nói chuyện, mắt cứ nhìn Tần Thanh Tâm chòng chọc.
“Mẹ kiếp, mày ngậm miệng lại cho ông!”
Tần Đại Dũng nổi giận, đứng bật dậy: “Thằng nào dám nhăm nhe con gái tao, tao có liều cái mạng già cũng tẩn chết hắn!”
Dương Thanh vốn rất bất mãn với Tần Đại Dũng nhưng nhìn thấy cảnh này, anh thầm khen Tần Đại Dũng.
Chỉ là cứ như thế này, không biết kế hoạch của mình có thể tiến hành thuận lợi không.
Gã trọc phú bị Tần Đại Dũng chửi thẳng mặt trước đám đông thì thấy bẽ mặt lắm, cũng đứng bật dậy: “Tần Đại Dũng, mẹ kiếp, ông muốn chết đúng không?”
Đúng lúc này, Dương Thanh bước tới sau lưng gã trọc phú, bóp cổ gã rồi đẩy sang một bên.
“Cút sang bên chơi!”
Dương Thanh cố ý đè giọng.
Gã trọc phú định chửi đổng lên nhưng lúc nhìn thấy mặt nạ của Dương Thanh thì nuốt ngược những lời định chửi xuống.
Ở nơi này, tất cả những người đeo mặt nạ đều rất có thể là nhân vật lớn, gã chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, không dám manh động.