Cô vẫn luôn đơn thuần như vậy, hết lòng tin tưởng Dương Thanh.
Tuy đêm đó Dương Thanh không cúp máy khiến cô nghe thấy một vài thứ, đau khổ mấy ngày, nhưng cũng rất bình thường.
Dù là người phụ nữ nào khi biết chồng mình ở khách sạn cùng người phụ nữ khác đều sẽ suy nghĩ lung tung.
“Đúng lúc anh cũng chưa hỏi thăm Hạ Hà mấy ngày liền. Để anh gọi điện hỏi thăm cô ấy”.
Dương Thanh bỗng nói ra một câu.
Anh cố ý mở loa ngoài.
“Dương Thanh, sao anh lại đột nhiên gọi điện cho tôi?”
Giọng nói của Hạ Hà nhanh chóng vang lên.
Dương Thanh cười hỏi: “Chân cô thế nào rồi? Mấy ngày nay có tới đoàn phim không?”
“Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi tới bệnh viện chụp X quang, bác sĩ bảo chỉ bị trẹo chân, không bị vào xương”.
Hạ Hà nói: “Bây giờ tôi đi bộ cũng không vững, đến đoàn phim cũng không quay được nên xin đạo diễn nghỉ mấy ngày rồi”.
“Không sao là tốt”.
Dương Thanh cười nói, lập tức hỏi tiếp: “À, tôi phải xin lỗi cô, tối hôm đó đã nói sẽ ở với cô một lúc, chờ cô bình tĩnh lại mới đi. Kết quả tôi lại bỏ đi trước, xin lỗi nhé!”
“Anh nói gì vậy? Tôi nên cám ơn ảnh mới phải. Nếu không nhờ có anh, chỉ sợ tôi đã bị người khác chà đạp rồi”.
Hạ Hà cười đáp.
Hai người nói chuyện rất thoải mái, nhưng chỉ mấy câu nói đơn giản này đã giúp Tần Thanh Tâm đoán được chuyện xảy ra tối hôm đó.
Sau khi Dương Thanh cúp máy, cô mới lên tiếng hỏi: “Có người muốn hại Hạ Hà à?”
Vừa nãy cô nghe chính miệng Hạ Hà nói nếu không có Dương Thanh sẽ bị người khác chà đạp, không khỏi sinh lòng lo lắng.
Dương Thanh gật đầu nói: “Là người nhà họ Tôn trong tám gia tộc Yến Đô. Anh ra mặt giúp cô ấy một tay”.
Bởi vì biết giọng phụ nữ trong điện thoại của Dương Thanh trong đêm đó là Hạ Hà, Tần Thanh Tâm mới tin anh không lăng nhăng với người khác.
Vừa rồi Dương Thanh còn kích động gọi điện cho Hạ Hà ngay trước mặt cô.
Từ cuộc nói chuyện của hai người, rõ ràng sau đêm đó Dương Thanh không hề ở cùng Hạ Hà.
Cũng chính vì thế, Tần Thanh Tâm càng vững tin Dương Thanh không phản bội mình.
“Hạ Hà cũng là một cô gái đáng thương”.
Tần Thanh Tâm thở dài, bỗng nhiên lại nói: “Sau này nếu cô ấy lại cần trợ giúp, anh nhất định không được từ chối”.
Dương Thanh cảm thán, cô vẫn luôn lương thiện như vậy.
“Không giúp, hôm đó là lần cuối cùng anh giúp cô ấy”.
Dương Thanh cố ý lắc đầu nói.
“Sao anh lại như vậy? Hạ Hà cũng là cô gái đáng thương, còn là ân nhân cứu mạng của Tiêu Tiêu. Đối với anh giúp cô ấy cũng chỉ là tiện tay, sao anh lại không giúp?”
Tần Thanh Tâm vội vàng chất vấn, giọng nói còn chứa sự tức giận.
Dương Thanh vô tội nói: “Nhưng nếu anh giúp cô ấy tiếp lại gây hiểu lầm, em giận anh thì phải làm sao?”
“Cho nên sau này vẫn không nên giúp cô ấy thì hơn, đỡ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của chúng ta”.
Tần Thanh Tâm trừng mắt nhìn anh: “Nếu còn gặp chuyện như vậy, anh chỉ cần giải thích rõ ràng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta”.
“Ha ha, được rồi, nghe vợ hết!”
Dương Thanh cười đáp.
Lúc này, Tần Thanh Tâm mới nhận ra anh đang cố ý, hờn dỗi không thèm để ý tới anh nữa.
Xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau đã về tới dinh thự Vân Phong.
“Sao chị lại về với tên khốn này?”
Ba người vừa bước tới cửa, Tần Y đã kinh ngạc hỏi.
Tần Thanh Tâm lập tức đỏ mặt. Vốn là cô hiểu lầm Dương Thanh, không ngờ lại liên lụy anh bị Tần Y ghi hận.
“Anh ấy đã giải thích rõ ràng với chị rồi”.
Tần Thanh Tâm vẫn nói thật.