Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Không đủ tư cách

Cùng lúc đó, Dương Thanh phóng xe cực nhanh, chỉ trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi, anh đã tới Hộp đêm Bác Nhân.

Trông thấy hộp đêm huy hoàng lộng lẫy, ánh mắt của anh lạnh hẳn đi, đạp mạnh chân ga.

“Uỳnh!”

Một tiếng vang rất lớn, chiếc xe tông thẳng vào sảnh lớn của Hộp đêm Bác Nhân, đâm vào quầy lễ tân mới dừng lại.

“Vãi chưởng? Chuyện quái gì vậy?”, mọi người ngơ ngác nhìn chiếc xe màu đen sang trọng bị đâm hỏng mui xe.

“Rầm!”

Cửa xe bay ra, Dương Thanh xuống xe.

Tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt không dám tin sau một tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, mà anh không hề bị thương dù chỉ là vết xướt ngoài da.

“Sếp Hùng, có một chiếc Phaeton lao thẳng sảnh lớn rồi!”’, quản lý của Hộp đêm Bác Nhân hoảng hốt chạy lên tầng cao nhất báo tin.

Hùng Bác Nhân nghe xong nhíu mày: “Tai nạn xe sao?”

Ông ta thật sự không thể hiểu nổi, trước cửa chính Hộp đêm Bác Nhân không có đường lớn, sao lại có xe đâm vào được?

“Sếp Hùng, tôi cảm thấy người đâm không có ý tốt, là một người trẻ tuổi vừa xuống xe đã đòi gặp ông”, quản lý nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, trái tim như run lên.

Một người có thể đánh bay một người khác chỉ bằng một nắm đấm. Anh ta lăn lộn trong thế giới ngầm bao nhiêu năm qua chưa từng gặp ai lợi hại đến thế.

Hùng Bác Nhân vốn còn đang kinh ngạc, nghe quản lý nói vậy thì nhếch môi nở nụ cười: “Không sao, đừng ngăn cản, cho cậu ta lên đây”.

“Sếp Hùng, chuyện này…”

Quản lý lo lắng muốn nói tiếp, Hùng Bác Văn cau mày quát: “Không nghe thấy tôi nói gì sao?”

“Vâng thưa sếp Hùng. Tôi lập tức đi làm ngay!”, quản lý giật mình vội vàng quay lưng rời đi.

“Đến nhanh đấy!”

Hùng Bác Nhân nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng rồi mở chiếc cặp da màu đen trước mặt ra. Bên trong chứa rất nhiều tờ tiền mệnh giá một trăm tệ.

“Đây là ba triệu. Chỉ cần cậu có thể khiến cậu ta sống không bằng chết, toàn bộ số tiền này đều thuộc về cậu”, Hùng Bác Nhân nở nụ cười độc ác nhìn về một người đàn ông da đen cao to vạm vỡ đang đứng bên cạnh.

Lúc quản lý xuống dưới sảnh lớn, hơn hai mươi bảo vệ đều đã nằm la liệt trên mặt đất.

Sau lưng Dương Thanh có một người đàn ông cao to, chính là Mã Siêu lúc nào cũng đi theo anh như hình với bóng.

Hiện giờ Mã Siêu đang giẫm lên một người đàn ông máu me be bét, giống như chó chết.

Gương mặt của người đó dính đầy máu, không thể nhìn rõ. Nếu không nhân viên của Hộp đêm Bác Nhân chắc chắn sẽ nhận ra gã là ai.

“Sếp, sếp, sếp Hùng của chúng tôi ở phòng số 0 trên tầng cao nhất. Ông ấy bảo cậu đi lên đó”, quản lý thấy những người nằm trên mặt đất, giọng nói bất giác trở nên run rẩy.

Quả nhiên là vậy, Dương Thanh đã hiểu việc Tần Thanh Tâm tới đây là thủ đoạn của Hùng Bác Nhân, mục tiêu của ông ta chính là anh.

Dương Thanh đi tới thang máy, Mã Siêu cũng lôi chân của gã đàn ông kia theo, vết máu kéo dài trên mặt đất cực kỳ ghê rợn.

Nhà họ Hùng có thể trở thành gia tộc hàng đầu ở Giang Hải vốn nhờ vào kinh doanh hộp đêm. Có thể nói hơn một nửa chốn ăn chơi ở Giang Hải đều thuộc về nhà họ Hùng.

Những chỗ ăn chơi này thường không thể tách khỏi thế giới ngầm, vậy nên có người làm loạn tại địa bàn của nhà họ Hùng là việc vô cùng khó tin.

“Hai người trẻ tuổi vừa rồi là ai vậy? Ngang ngược thật, dám làm loạn địa bàn của nhà họ Hùng!”

“Chúng chỉ là hai thằng óc chó biết đánh đấm mà thôi, thực sự tưởng rằng nhà họ Hùng là nơi có thể tùy tiện ra vào sao?”

“Nghe nói năm ngoái có một thằng ngu chọc vào nhà họ Hùng, ngày thứ hai xác nó được phát hiện ở sông Lão Long”.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Thanh và Mã Siêu, hầu như không ai cho rằng bọn họ có thể sống sót trở ra.

“Sếp Hùng của chúng tôi nói hôm nay miễn phí toàn bộ rượu cho khách! Mọi người tiếp tục quẩy lên nào!”, quản lý cầm micro hét lớn.

Ngay sau đó, tiếng nhạc xập xình lại vang lên, mọi người đều hoan hô: “Sếp Hùng tuyệt nhất!”

Trong khi tầng một dần náo nhiệt hẳn lên, Dương Thanh và Mã Siêu đã lên tới tầng cao nhất.

Trong phòng số 0, Hùng Bác Nhân tươi cười nhìn hai người trẻ tuổi đạp cửa đi vào. Còn gã đàn ông hôn mê bất tỉnh bị ném ra đất, ông ta không thèm nhìn lấy một cái.

“Cậu chính là Dương Thanh?”, Hùng Bác Nhân bắt chéo chân ngồi trên sofa, tay kẹp một điếu xì gà Cuba.

Sau lưng ông ta có một gã da đen ở trần, cơ bắp cuồn cuộn.

Ngay từ lúc Dương Thanh và Mã Siêu bước vào, ánh mắt của gã da đen đó đã dán chặt lên người bọn họ, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Mà trên chiếc sofa trong góc có một người đang nằm, chính là Tần Thanh Tâm.

Thấy Tần Thanh Tâm chỉ ngất đi, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, nỗi lo trong lòng Dương Thanh mới giảm bớt.

“Xem ra ông đã đợi tôi rất lâu rồi!”, Dương Thanh lạnh lùng nhìn Hùng Bác Nhân.

Hùng Bác Nhân ung dung nhả ra một ngụm khói, híp mắt nhìn chằm chằm anh: “Đúng là đã đợi một lúc. Nếu không phải muốn để cậu chứng kiến một vài chuyện không thể miêu tả bằng lời, vợ của cậu đã trở thành đồ chơi của người anh em da đen này rồi”.

Ánh mắt Dương Thanh thoáng lóe lên tia sáng chết chóc. Dám nói Tần Thanh Tâm như vậy, Hùng Bác Nhân đúng là muốn chết!

“Anh Dương, để em giết ông ta!”, Mã Siêu bước tới, toàn thân tỏa ra sát khí.

Dương Thanh xua tay, đi tới ngồi đối diện Hùng Bác Nhân, nheo mắt nhìn đối phương: “Xem ra chuyện xảy ra với con trai ông vào mấy ngày trước vẫn chưa khiến ông rút ra được bài học. Ông nói xem, nếu chuyện như vậy xảy ra với người làm bố như ông thì báo chí sẽ viết thế nào?”

“Giật tít là “Chuyện tình sau núi: Bí mật khó nói của hai bố con nhà họ Hùng”. Sếp Hùng thấy sao?”, Dương Thanh cười hỏi.

“Ha ha!”, Hùng Bác Nhân không những không nổi giận mà còn bật cười thành tiếng: “Thú vị đấy! Nhiều năm rồi tôi chưa từng gặp được một người trẻ tuổi nào ngông cuồng như cậu”.

“Cũng thường thôi! So với con trai ông thì vẫn còn kém xa”.

Dương Thanh khẽ híp hai mắt lại: “Con trai ông dám ngang nhiên bắt cóc con gái nhà lành. Tôi vốn vẫn rất tò mò, không biết người bố như nào mới dạy ra được loại rác rưởi như vậy. Bây giờ thì rõ rồi, bởi vì bố nào con nấy!”

“Tôi thật sự không hiểu, cậu chỉ là thằng ở rể của một gia tộc thấp kém, rốt cuộc cậu lấy gì để tự tin như thế? Đến cả Hùng Bác Nhân này cũng không thèm để vào mắt”, Hùng Bác Nhân dí nửa điếu xì gà còn lại vào gạt tàn rồi nhìn Dương Thanh. Lúc này, nụ cười trên mặt ông ta đã hoàn toàn biến mất.

“Tôi nói là tôi dựa vào chính tôi, chắc ông cũng không tin phải không?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.

Hùng Bác Nhân lắc đầu: “Cậu không sợ chọc giận tôi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời nữa sao?”

“Ông nghĩ thử xem, tôi sẽ không chuẩn bị gì khi đã biết thân phận của ông mà vẫn tới gặp ông sao?”, Dương Thanh chợt lên tiếng.

“Ý cậu là gì?”, Hùng Bác Nhân bỗng có dự cảm chẳng lành. Ông ta nhìn theo ánh mắt của Dương Thanh, trông thấy người đang nằm dưới chân Mã Siêu.

Càng nhìn, Hùng Bác Nhân càng cảm thấy dáng người này, chiều cao này, quần áo này cực kỳ quen thuộc. Đến khi nhìn thấy nốt ruồi trên cổ gã, ông ta trợn trừng mắt, đứng dậy hét lớn: “Hùng Vĩ!”

Dương Thanh thấy ông ta vẫn còn nhận ra được con trai mình, khóe miệng khẽ cong lên: “Mã Siêu, tôi giao cho cậu nhiệm vụ đánh thằng chó này để bố hắn cũng không nhận ra nổi. Giờ ông ta lại nhận ra được, coi như cậu thất bại rồi!”

Mã Siêu cười đáp: “Lần tới em nhất định sẽ không thất bại!”

Nghe hai người họ nói chuyện, gương mặt tươi cười của Hùng Bác Nhân trở nên méo mó, ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Tao vốn không định lấy mạng mày, nhưng bây giờ tao sẽ thay đổi quyết định!”

“Có rất nhiều người muốn giết tôi! Cũng có người giết được tôi, nhưng ông vẫn chưa đủ tư cách!”

Dương Thanh đột nhiên đứng dậy, sát khí quanh người tản ra khiến gã da đen kia giật mình vô thức lùi về phía sau.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Anh bước từng bước về phía Tần Thanh Tâm

 

“Giết nó cho tôi! Tôi cho cậu năm triệu!”, Hùng Bác Nhân giận dữ gào lên.

Gã da đen vừa nảy ra ý định chùn bước nghe thấy ông ta nâng giá liền kiên định hẳn lên, gã lập tức lao thẳng về phía Dương Thanh.

Dường như Dương Thanh không cảm nhận được có người đang xông về phía mình, vẫn cứ ung dung bước đi, trong mắt chỉ có Tần Thanh Tâm.

Thấy vậy, Hùng Bác Nhân thản nhiên nói: “Sâm Ba là Vua quyền Anh của Châu Phi. Một cú đấm của cậu ta có thể đánh nát đầu mày! Không thèm tránh né như vậy, đúng là muốn chết!”

Hùng Bác Nhân nhìn thấy Sâm Ba tung nắm đấm về phía Dương Thanh thì như đã thấy cảnh tượng anh bị đấm chết, điên cuồng cười phá lên.

“Cút!”

Nhưng tốc độ của Mã Siêu còn nhanh hơn. Anh ta quát lớn, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Sâm Ba.

“Răng rắc!”

Anh ta vung một quyền, cánh tay của Sâm Ba bị bẻ cong chín mươi độ. Trong căn phòng yên tĩnh ở tầng cao nhất này, tiếng xương gãy rời càng thêm giòn giã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK