Chương 2121:
Dương Thanh ngồi một mình trên sofa trong phòng khách, trong lòng hơi lo lăng.
Tuy anh không tự kỷ đến mức cho răng Lục Tinh Tuyết sẽ thích mình trong thời gian giãn như vậy, nhưng lúc nấy khi Lục Tinh Tuyết rời đi hình như tâm trạng của cô ta rất kém, vì vậy Dương Thanh hơi lo.
Đợi đúng nửa tiếng, rốt cuộc cũng nghe tiếng bước chân vang lên, Dương Thanh vội đứng dậy, chỉ thấy hai cô gái trang điểm xinh đẹp đang dắt †ay nhau đi về phía này.
Hai người đó chính là Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên vốn là những cô gái có giá trị nhan sắc siêu cao, lúc này sau khi đã trang điểm tỉ mỉ xong, quả thật càng xinh đẹp tuyệt trần, hơn xa các cô diễn viên được yêu thích trên điện ảnh.
“Anh đừng nhìn nữa, nếu nhìn nữa chị Tỉnh Tuyết sẽ xấu hổ chết mất”.
Mục Thiên Thiên cười hi ha nói.
Dương Thanh nhất thời đỏ mặt, cười nói: “Hai chị em cô thật sự rất xinh đẹp!”
Mục Thiên Thiên cười đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, anh cũng không nhìn xem hai chị em chúng tôi là ai chứ?”
€ó được lời khen của Dương Thanh, Lục Tinh Tuyết vui như tết.
Nửa giờ sau, một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng lại ở quảng trường Ninh Châu.
Quảng trường Ninh Châu là nơi tập trung rất nhiều cửa hàng xa xỉ.
Một đoàn ba người có giá trị nhan sắc cực cao này vừa xuất hiện lập tức thu hút vô số ánh mắt của người khác.
Lục Tỉnh Tuyết và Mục Thiên Thiên đã quen với cảnh tượng này từ lâu, nên không cảm thấy khác lạ, ngược lại Dương Thanh rất không tự nhiên khi bị nhiều người nhìn chăm chằm như Vậy.
“Chị, chị thấy bộ vest màu trắng kia thế nào?”
Lúc đi ngang qua cửa hàng Versace, Mục Thiên Thiên bất ngờ chỉ vào bộ quần áo trên người ma nơ canh ở lối vào cửa hàng, vui vẻ nói.
“Được đấy, mua đi!”
Lục Tỉnh Tuyết cũng rất hài lòng, trực tiếp bảo người phục vụ gói lại.
“Tinh Tuyết…”
Dương Thanh vừa muốn ngăn cản nhưng không kịp vì Lục Tỉnh Tuyết đã quẹt thẻ luôn rồi.
Những nhân viên trong cửa hàng nhìn Dương Thanh bảng ánh mắt rất khác lạ.
Giống như Dương Thanh là anh chàng trai bao của Lục Tỉnh Tuyết.
“Đôi giày da này cũng đẹp lắm, mua đi!”
“Sơi dây lưng này mua luôn!”
“Chiếc áo sơ mi này rất đẹp, gói lại đi!”
Sau một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, trên tay Dương Thanh đã lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ.
Từ quần áo mặc bên ngoài đến đồ lót bên trong, mỗi thứ đều mua vài bộ.
Dương Thanh đã rất cố găng ngăn cản nhưng không có tác dụng, hễ Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên chấm được món nào là mua liền món đó.
“Tinh Tuyết, Thiên Thiên, đủ rồi, đủ thật rồi.
Quần áo nhiều như vậy, đủ tôi mặc mấy năm rồi”.