Chương 2846:
“Hoàng tộc họ Phùng đắc tội cậu ấy tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Ông nội con không muốn hàn gắn quan hệ với Dương Thanh, nhưng bố muốn thử một chút, nếu như thành công, tương lai Hoàng tộc họ Phùng sẽ càng lớn mạnh hơn”.
“Đương nhiên nếu như có thể, bố vấn hi vọng con có thể nghĩ ra cách trở thành người phụ nữ của cậu ấy, chỉ có như vậy mới có thể gắn chặt cậu ấy và Hoàng tộc họ Phùng vào với nhau”.
“Giai Di, bố làm như vậy cũng vì muốn con được hạnh phúc, bây giờ người có thể thay đổi số phận của con chỉ có Dương Thanh!”
Phùng Giai Di căn chặt môi, lời Phùng Chí Ngạo vừa nói rất có lý, cô ta cũng hết sức coi trọng Dương Thanh và Mã Siêu, nhưng Phùng Hoàng lại không chịu cúi đầu, thậm chí còn không muốn cho Phùng Chí Ngạo cúi đầu.
Chỉ với những chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu ngày sau Hoàng tộc họ Phùng gặp phải nguy hiểm gì, Dương Thanh và Mã Siêu chắc chắn sẽ không chìa tay giúp đỡ.
Nhưng, nếu cô ta có thể trở thành người phụ nữ của Dương Thanh, hoặc là, dù không thể trở thành người phụ nữ của Dương Thanh nhưng chí ít cũng có thể trở thành bạn bè, thì khi Hoàng tộc.
họ Phùng gặp phải mối nguy hiểm lớn, con người trọng tình trọng nghĩa như Dương Thanh nhất định sẽ ra tay trợ giúp.
Cân nhắc một lát, Phùng Giai Di gật đầu: “Con có thể đồng ý đi tiếp cận anh ấy, nhưng cuối cùng có thể thành người của anh ấy hay không, con không thể bảo đảm’.
Nghe con gái nói thế, Phùng Chí Ngạo lập tức.
mừng rỡ, vội vàng nói: “Ý của bố cũng là như vậy, nếu không thể trở thành người của cậu ấy thì ít nhất cũng phải trở thành bạn của cậu ấy”.
“Giờ con lên đường đuổi theo Dương Thanh và Mã Siêu ngay đi, hiện Mã Siêu còn đang hôn mê chưa tỉnh, mà vợ con Mã Siêu cùng với cô gái Phùng Tiểu Uyển kia cũng tạm thời không thấy đâu, đây đúng là lúc Dương Thanh cần người giúp đỡ nhất, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để con tiếp cận bọn họ”.
Phùng Giai Di gật đầu, lập tức bước đi.
Đúng như dự tính của Phùng Chí Ngạo, Dương Thanh không vội vã rời khỏi Hoàng thành Phùng, nay Mã Siêu đã bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An còn chưa tìm được.
Việc cấp bách hiện nay của anh là phải tìm cách tìm được ba người này, sau đó mau chóng rời khỏi Hoàng thành Phùng.
Lúc này, bên trong Hoàng thành Phùng, tại một khách sạn năm sao.
Trong phòng tổng thống, Dương Thanh bấm một số điện thoại, nhanh chóng nói: ‘Công bố tin này ra ngoài, ba ngày sau, tôi sẽ tổ chức một cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô tại Yến Đôi.
Nghe anh nói thế, Tiền Bưu tức thì kinh ngạc, hỏi: “Cậu Thanh, chảng phải cậu vẫn luôn phản đối chuyện Đế Thôn xuất thế hay sao? Sao nay bỗng dưng lại muốn tổ chức hội đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô?”
Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, mục đích chính là để chọn ra Vương của Yến Đô, bởi vì chỉ có Vương của Yến Đô mới có tư cách sở hữu Đế Thôn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: ‘Cứ làm theo lời tôi là được”.
Tiền Bưu nhanh nhẹn thưa: “Vâng!”
Dương Thanh chỉ cho bản thân hai ngày, cũng có nghĩa là, nếu trong hai ngày này còn không thể tìm được Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An thì anh sẽ phải tạm thời đặt việc tìm người sang một bên.
Anh nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mày nhíu chặt lại.