Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751:

 

Nghe thấy thế, sắc mặt Thái Hữu Vi càng thêm khó coi. Ông ta đã nghĩ đến việc Dương Thanh sẽ không dễ dàng tha cho họ nhưng lại không cam lòng, muốn thử xem sao, kết quả vẫn thế.

 

“Cậu ra giá đi!”, Thái Hữu Vi chợt nói.

 

Dương Thanh hơi sửng sốt rồi mới hiểu ý đối phương, ông ta đang định bỏ tiền cho yên chuyện.

 

Đến giờ Trần Anh Hào đang đứng sau Dương Thanh mới hoàn hồn, nhất là khi trông thấy đám người đông nghịt, anh ta thấy máu trong người cũng sôi trào theo.

 

Anh ta đã đến Yến Đô một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết việc Dương Thanh gọi được một nghìn người chỉ trong mười phút có ý nghĩa gì.

 

Dương Thanh đã nói muốn cho nhà họ Trần thay thế nhà họ Thái, anh ta cứ tưởng Dương Thanh đùa, nhưng giờ anh ta đã hiểu, Dương Thanh không đùa mà thực sự có khả năng làm thế.

 

“Chẳng phải ông vừa nói nắm đấm của ai lớn hơn thì lời người đó nói chính là đạo lý ư? Sao giờ lại bảo tôi ra giá thế?”, Dương Thanh mỉm cười.

 

Trong mắt Thái Hữu Vi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông ta cắn răng: “Tôi nhận thua!”

 

Nếu Thái Hữu Vi quỳ xuống xin tha ngay, có lẽ Dương Thanh sẽ không coi ông ta ra gì, nhưng đến nước này mà ông ta vẫn định dùng tiền để mua sự an toàn, cũng không phải kẻ tầm thường đâu.

 

Nhưng trước giờ Dương Thanh chưa bao giờ nương tay với những ai định giết mình.

 

“Thái Hữu Vi, chẳng phải vừa nãy ông còn vênh váo nói sẽ khiến cậu Thanh sống không bằng chết ư? Sao giờ đã nhận thua rồi?”

 

Sau khi do dự mấy giây, rốt cuộc Trần Anh Hào cũng đứng dậy, chế giễu: “Nếu tôi không đoán sai, chắc đây là kế hoãn binh của ông nhỉ? Ông định né đi trước rồi về gọi thêm người tới đây để đối phó với cậu Thanh đúng không?”

 

“Mày là ai? Mày cũng có tư cách nói chuyện với ông đây à?”, Thái Hữu Vi tức giận quát.

 

Ông ta là người thừa kế nhà họ Thái, sắp lên nối nghiệp, nhà họ Thái nắm giữ gần nửa chốn ăn chơi ở Yến Đô, ông ta cúi đầu trước Dương Thanh cũng vì bất đắc dĩ, nhưng ông ta sẽ không coi một thanh niên như Trần Anh Hào ra gì.

 

“Nếu không có nhà họ Thái, ông là cái thá gì chứ?”

 

Trần Anh Hào mỉa mai, trong mắt không hề có vẻ e dè.

 

Nếu Dương Thanh không ở đây, đừng nói là bốp chát với Thái Hữu Vi, cho dù đang ở trước mặt Thái Văn và Thái Quang, anh ta cũng phải cẩn thận từng li từng tí.

 

Trong mắt Thái Hữu Vi lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Anh Hào: “Nhãi ranh, tao nhớ mày rồi, chắc chắn mày sẽ hối hận!”

 

Dù sao Trần Anh Hào cũng tới từ Châu Thành nhỏ bé, khí thế không thể hơn được Thái Hữu Vi.

 

Lúc này anh ta bỗng thấy vô cùng sợ hãi.

 

Trừ khi nhà họ Trần có thể thay thế nhà họ Thái thật, bằng không, chắc chắn nhà họ Thái sẽ không tha cho nhà họ Trần.

 

Dương Thanh chỉ cười chứ không nói gì, cũng không định đứng ra giúp Trần Anh Hào, anh ta vẫn cần rèn luyện thêm.

 

Nhà họ Trần là gia tộc trung thành với anh, Trần Anh Hào là người thừa kế đời thứ ba, cần phải được bồi dưỡng.

 

“Trần Anh Hào, gan chó của mày lớn thật đấy, mày tưởng mày có chỗ dựa rồi là có thể vênh váo trước mặt bố tao ư?”

 

Thái Văn đang nằm trên cáng nghiến răng nghiến lợi: “Tao nói cho mày biết, ngay cả ông nội mày cũng không có tư cách nói chuyện với bố tao, rõ chưa?”

 

Thái Văn và Trần Anh Hào vốn có quen biết, đương nhiên hắn ta cũng biết rõ tình hình của nhà họ Trần.

 

Trần Anh Hào lén nhìn Dương Thanh, thấy anh cũng không định ra mặt thì hiểu ngay Dương Thanh đang rèn luyện mình.

 

Nếu anh ta dễ bị Thái Văn hù dọa như vậy thì đâu còn tư cách gì để làm việc cho Dương Thanh nữa?

 

Anh ta nhớ lại lời Trần Hưng Hải nói, cho dù ông trời tới đây thì cũng phải về phe Dương Thanh. Rốt cuộc anh ta cũng hạ quyết tâm.

 

“Thái Văn, mày không dọa được tao đâu, nếu mày dọa được tao thật thì tao đã không cho người đánh gãy tay chân mày rồi”.

 

Trần Anh Hào cười lạnh, hùng hồn nói.

 

Tuy việc đánh Thái Văn là do Dương Thanh ra lệnh, nhưng người thực hiện lại là người của anh ta.

 

Nghe thấy thế, Thái Văn lập tức trở nên kích động, giận dữ nghiến răng: “Trần Anh Hào, mày sẽ chết, chết một cách khó coi, tao thề đấy!”

 

Thấy Dương Thanh vẫn im lặng, Thái Quang tưởng anh cũng sợ, bèn nói với vẻ dữ dằn: “Trần Anh Hào, từ hôm nay trở đi, tốt nhất mày nên cẩn thận, nhất là những người thân của mày”.

 

“Bây giờ nhiều sự cố ngoài ý muốn lắm, không chừng khi sang đường sẽ bị xe tông chết, hoặc khi đi ngang qua mấy tòa nhà cao sẽ bị đồ rơi xuống đập chết”.

 

“Tốt nhất mày nên bảo người thân của mình đi đường cẩn thận, bằng không, nhỡ gặp phải mấy chuyện bất ngờ thì ngay cả mạng sống cũng không còn đâu”.

 

Thái Quang nói bằng giọng đe dọa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK