Từ đầu đến cuối Dương Thanh không tham dự vào cuộc đàm phán của bọn họ. Anh chỉ im lặng lắng nghe, như thể mấy chuyện này không hề liên quan tới anh.
Mà sự thật cũng là như vậy. Với thế lực ở Yến Đô hiện giờ của anh, dù là nhà họ Quan hay nhà họ Tô hoặc là nhà họ Tiết, tất cả đều không đáng nhắc tới.
Bây giờ cứ xem như một thử thách nghiêm ngặt đi.
Quan Tuyết Tùng bỗng khẽ nói vào tai Quan Chính Sơn: “Ông nội, con nghĩ chúng ta nên tin tưởng cậu Thanh!”
Tuy chỉ là một câu nói nhưng lại khiến Quan Chính Sơn giật mình tỉnh lại.
Nhớ tới vô số gã đô con bỗng xuất hiện dẫn tất cả dòng chính của nhà họ Quan rời đi trong bữa tiệc mừng thọ của mình, sau đó nhà họ Quan lựa chọn thần phục, Dương Thanh chỉ nói một câu đã có thể cứu được tất cả người nhà họ Quan.
Mà nhà họ Quan cũng đã khôi phục lại sự hưng thịnh trước đây, thậm chí vì có quan hệ thân thiết với Dương Thanh mà gia tộc của bọn họ càng ngày càng phát triển.
Vốn dĩ chỉ là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Hải, bây giờ bọn họ đã trở thành gia tộc đứng thứ hai ở toàn tỉnh Giang Bình.
Tất cả những thứ này đều nhờ có Dương Thanh.
Trong ấn tượng của lão ta, Dương Thanh chưa từng thất bại.
Lúc nãy Dương Thanh cũng đã nói có anh ở đây nhà họ Tiết sẽ ra về trắng tay.
Dựa theo hiểu biết của lão ta với Dương Thanh, nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm được.
Lẽ nào Dương Thanh mạnh đến mức không sợ cả Vương tộc?
“Ông nội đừng khiến cậu Thanh thất vọng!”
Quan Tuyết Tùng khẽ nhắc lần nữa.
Những người đang ngồi đây đều là những ông chủ của các gia tộc lớn, bọn họ không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu rõ ý của Hàn Khiếu Thiên, nhất thời tất cả mọi người đều im lặng.
Quan Chính Sơn là người khó xử nhất, nếu muốn tìm hiểu sâu xa thì nhà họ Quan đã thần phục Dương Thanh từ lâu rồi, bọn họ không có quyền làm chủ nhà họ Quan.
Chỉ có Dương Thanh mới có tư cách quyết định giao đấu hay thần phục.
Nhưng lão ta lại không cam lòng thừa nhận.
Từ đầu đến cuối Dương Thanh không tham dự vào cuộc đàm phán của bọn họ. Anh chỉ im lặng lắng nghe, như thể mấy chuyện này không hề liên quan tới anh.
Mà sự thật cũng là như vậy. Với thế lực ở Yến Đô hiện giờ của anh, dù là nhà họ Quan hay nhà họ Tô hoặc là nhà họ Tiết, tất cả đều không đáng nhắc tới.
Bây giờ cứ xem như một thử thách nghiêm ngặt đi.
Quan Tuyết Tùng bỗng khẽ nói vào tai Quan Chính Sơn: “Ông nội, con nghĩ chúng ta nên tin tưởng cậu Thanh!”
Tuy chỉ là một câu nói nhưng lại khiến Quan Chính Sơn giật mình tỉnh lại.
Nhớ tới vô số gã đô con bỗng xuất hiện dẫn tất cả dòng chính của nhà họ Quan rời đi trong bữa tiệc mừng thọ của mình, sau đó nhà họ Quan lựa chọn thần phục, Dương Thanh chỉ nói một câu đã có thể cứu được tất cả người nhà họ Quan.
Mà nhà họ Quan cũng đã khôi phục lại sự hưng thịnh trước đây, thậm chí vì có quan hệ thân thiết với Dương Thanh mà gia tộc của bọn họ càng ngày càng phát triển.
Vốn dĩ chỉ là một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Hải, bây giờ bọn họ đã trở thành gia tộc đứng thứ hai ở toàn tỉnh Giang Bình.
Tất cả những thứ này đều nhờ có Dương Thanh.
Trong ấn tượng của lão ta, Dương Thanh chưa từng thất bại.
Lúc nãy Dương Thanh cũng đã nói có anh ở đây nhà họ Tiết sẽ ra về trắng tay.
Dựa theo hiểu biết của lão ta với Dương Thanh, nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm được.
Lẽ nào Dương Thanh mạnh đến mức không sợ cả Vương tộc?
“Ông nội đừng khiến cậu Thanh thất vọng!”
Quan Tuyết Tùng khẽ nhắc lần nữa.
Lần này rốt cuộc Quan Chính Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc nãy lão ta bị mấy lời cãi vã làm cho váng đầu nên mới quên mất Dương Thanh.
“Ông chủ Quan, gia tộc đầu tiên mà nhà họ Tiết muốn xử lý chính là nhà họ Quan, vậy ông hãy quyết định đi, rốt cuộc nên đối phó nhà họ Tiết thế nào?”
Kim Chí Minh bỗng nói.
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn sang Quan Chính Sơn.