Đồng thời, anh từng bước tiến về phía Tiết Nguyên Bá.
Là vương tử thứ ba của nhà họ Tiết, ông ta đâu đã từng phải chịu sự uy hiếp lớn như thế này chứ?
Lúc này, ông ta đứng yên tại chỗ, ngay cả sức phản kháng cũng không có, cứ giương mắt nhìn Dương Thanh không ngừng tiến lại gần mình.
Tất cả đều sợ ngây người. Đến cả người có khả năng trở thành chủ Vương tộc họ Tiết mà Dương Thanh cũng dám uy hiếp sao?
Tiết Nguyên Bá vốn là người luyện võ, vậy mà khi Dương Thanh từng bước tới gần, ông ta lại không thể nghĩ cách đánh trả.
Mông Đan mạnh hơn ông ta nhiều còn không động được tới một sợi tóc của Dương Thanh, còn bị bẻ gãy cổ tay, nói gì đến Tiết Nguyên Bá?
Chủ nhà họ Khổng và nhà họ Đặng đều vô cùng hối hận. Với thực lực của Dương Thanh, anh không cần sợ nhà họ Tiết.
Lúc Dương Thanh định rời đi đã hỏi ai muốn đi theo mình, rõ ràng là đang cho bọn họ cơ hội. Thế nhưng bọn họ lại bỏ lỡ vì e ngại Tiết Nguyên Bá.
Tô Thành Vũ mừng rỡ, quả nhiên Dương Thanh không khiến ông ta thất vọng. Dù ở bất cứ đâu, gặp phải kẻ địch mạnh mẽ thế nào cũng chưa từng thua.
Lúc này ông ta mới biết tại sao gia tộc Vũ Văn dặn ông ta phải đứng về phía Dương Thanh bất cứ lúc nào.
Thì ra không phải Dương Thanh ỷ vào gia tộc Vũ Văn, mà là gia tộc Vũ Văn coi trọng thực lực của anh.
“Xin cậu Thanh bình tĩnh lại!”
Thấy Dương Thanh đã bước tới trước mặt Tiết Nguyên Bá, Tiết Khải vội vàng lên tiếng: “Bố tôi không có ác ý gì cả, ông ấy chỉ vì quý trọng người tài, muốn mời cậu gia nhập nhà họ Tiết thôi”.
Tiết Nguyên Bá nghe thấy con mình nói vậy mới lấy lại tinh thần, vội nói: “Phải phải, tôi thấy cậu Thanh là người tài nên muốn lôi kéo chứ không có ác ý gì đâu”.
“Nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi không đủ tư cách mời cậu Thanh, bố tôi mới có tư cách này”.
“Nếu cậu Thanh không chê, tôi xin thay bố tôi mời cậu trở thành khách quý. Chỉ khi nhà họ Tiết gặp chuyện lớn mới cần cậu ra mặt, tiền lương một năm hai tỷ!”
Nghe thấy Tiết Nguyên Bá nói tiền lương một năm hai tỷ, mọi người xung quanh đều giật mình kinh hãi.
Tiền lương mười năm chính là hai mươi tỷ!
Quan trọng là Dương Thanh chỉ cần ra mặt khi nhà họ Tiết gặp chuyện lớn. Gia tộc có cấp bậc như nhà họ Tiết có khả năng gặp chuyện lớn mấy lần?
Dù mỗi năm một lần thì Dương Thanh cũng chỉ cần ra mặt một lần đã có hai tỷ trong tay.
Dương Thanh không nói chuyện, chỉ châm chọc nhìn Tiết Nguyên Bá.
Tiết Nguyên Bá bị anh nhìn liền mất tự nhiên. Ông ta sợ anh không vui sẽ đánh mình tàn phế, vậy là xong đời.
“Ba tỷ!”
Tiết Nguyên Bá bỗng nhiên cắn răng nói: “Tiền lương ba tỷ một năm đã hơn cả cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết. Chỉ cần cậu Thanh đồng ý, tôi có thể ứng trước cho cậu một năm tiền lương”.
Đám người Tô Thành Vũ đều chết lặng.
Ba tỷ một năm, số người có mức lương này ở Chiêu Châu chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Người anh em Dương Thanh, bố tôi nói thật đó. Ba tỷ một năm đã vượt cả cao thủ đứng đầu nhà họ Tiết rồi. Hơn nữa chỉ khi nhà họ Tiết gặp chuyện mới cần cậu ra mặt, nhà họ Tiết thật sự rất có thành ý với cậu”.
Tiết Khải cũng vội vàng khuyên nhủ.
Anh ta biết bố mình đang có ý định gì. Lương hàng năm của cao thủ đứng đầu nhà họ Tiết cũng chỉ có hai tỷ, mà còn phải được chủ của Vương tộc họ Tiết cho phép mới được.
Tiết Nguyên Bá làm gì có tư cách chi ba tỷ một năm để mời một cao thủ về?
Chẳng qua Tiết Nguyên Bá chỉ muốn giả bộ để trấn an Dương Thanh. Sau đó có cần nhờ gia tộc phái thêm cao thủ mạnh hơn tới đối phó anh hay không còn phải xem tình hình.
“Anh có tư cách xưng anh em với tôi à?”
Dương Thanh đột nhiên nhìn sang Tiết Khải, lạnh giọng hỏi.
Tiết Khải ngập ngừng không biết trả lời thế nào, trong lòng cực kỳ tức giận.
Nếu không phải Dương Thanh quá mạnh, sao anh ta phải nhẫn nhịn như vậy?
“Tôi thất lễ rồi. Cậu Thanh nói rất đúng, tôi không có tư cách xưng anh em với cậu!”
Tiết Khải nén giận đáp.
Dương Thanh cười lạnh một tiếng, lại nhìn về Tiết Nguyên Bá: “Theo tôi được biết, dù là Vương tộc hay Hoàng tộc muốn dùng số tiền lớn hơn một trăm triệu để mời cao thủ đều phải mở cuộc họp thông qua mới được”.