Chương 700:
Không đợi Tống Hoa Nghĩa phản ứng, hắn đã cười khẩy nói: “Tôi nói tại sao mấy người lại rời khỏi nhà họ Tống sớm như vậy, hóa ra là đến tập đoàn Nhạn Thanh? Sao hả? Sau khi bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà, mấy người định đầu quân cho thằng nhóc Dương Thanh đó sao? Làm một con chó bên cạnh cậu ta hả?”
“Anh câm miệng lại cho tôi!”
Tống Hoa Nghĩa thẹn quá hóa giận, nếu không phải vì mục đích bảo vệ nhà họ Tống, thì bây giờ hắn quan tâm đến việc Dương Thanh có tiêu diệt nhà họ Tống hay không làm gì chứ?
Những người xem náo nhiệt xung quanh cũng rất ngạc nhiên.
“Người thanh niên này hóa ra là Tống Hoa Nghĩa, còn bị trục xuất khỏi gia tộc nữa?”
“Cậu chủ cả Tống Hoa Vỹ của nhà họ Tống đưa người xông vào tập đoàn Nhạn Thanh, còn cậu chủ hai Tống Hoa Nghĩa của nhà họ Tống lại đang ở tập đoàn Nhạn Thanh. Lẽ nào Tống Hoa Nghĩa thực sự gia nhập tập đoàn Nhạn Thanh rồi sao?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Tống Hoa Nghĩa là cậu chủ hai của nhà họ Tống. Dù có bị đuổi khỏi nhà họ Tống cũng sẽ không đến mức phải đến tập đoàn Nhạn Thanh làm việc chứ?”
…
Mọi người xung quanh bàn tán rất sôi nổi, mặc dù đều là nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng theo họ thấy, tập đoàn Nhạn Thanh vô cùng nhỏ bé trước nhà họ Tống – một trong tám gia tộc lớn của Yến Đô.
“Tống Hoa Nghĩa, nếu cậu đã ở đây rồi thì càng tốt, chắc chắn cậu có thể liên hệ được với Dương Thanh. Mau bảo cậu ta cút ra đây, để ông đây đánh gãy chân tay cậu ta, sau đó đưa về nhà họ Tống chịu phạt!”
Tống Hoa Vỹ nói đầy vẻ thách thức.
“Tống Hoa Vỹ, tôi khuyên anh nên đưa người rời khỏi đây ngay, nếu không sẽ thực sự mang đến tai họa cho nhà họ Tống, anh chính là tội nhân không thể tha thứ của nhà họ Tống!”
Tống Hoa Nghĩa hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.
Mặc dù Dương Thanh đã hứa với hắn rằng sẽ tha cho nhà họ Tống, nhưng không có gì đảm bảo rằng khi nhà họ Tống đã phá vỡ giới hạn của Dương Thanh thì có mang lại tai họa diệt tộc cho nhà họ Tống hay không.
“Ha ha ha…”
Tống Hoa Vỹ đột nhiên cười phá lên: “Tống Hoa Nghĩa, cậu đang uy hiếp tôi sao? Dựa vào Dương Thanh mà lại có thể mang đến tai họa diệt tộc cho nhà họ Tống sao?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Anh muốn sao thì mới rời khỏi đây?”, Tống Hoa Nghĩa hơi mất kiên ngẫn, nhỏ giọng quát.
Tống Hoa Vỹ giễu cợt: “Lẽ nào tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bảo Dương Thanh cút ra đây, đợi sau khi tôi phế bỏ cậu ta thì sẽ đưa cậu ta về nhà họ Tống”.
“Xem ra mọi nỗ lực của tôi đều vô ích rồi!”, Tống Hoa Nghĩa đột nhiên cười tự giễu.
Lẽ ra hắn phải nghĩ ra, với sự kiêu ngạo của nhà họ Tống, cho dù hắn có nói cho nhà họ Tống biết suy đoán của mình về thân phận của Dương Thanh thì nhà họ Tống cũng sẽ không dừng lại ở đó.
Cùng lúc đó, tại trang viên nhà họ Tống.
Trong biệt thự của chủ gia tộc Tống Thanh Sơn, Tống Thanh Sơn đang ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây, vở hí khúc vẫn đang chiếu trên TV màn hình khổng lồ trong biệt thự.
Lão ta đang dựa vào chiếc ghế đan bằng mây một cách vô cùng thoải mái.
Nghe hí khúc là sở thích lớn nhất của Tống Thanh Sơn, nay lão ta đã có tuổi, cũng dần dần từ bỏ quyền lực trong tay nên bản thân lão càng ngày càng nhàn nhã.
“Chủ gia tộc, không hay rồi. Vũ Văn cao Dương đem người tới đây rồi, nói là nhà họ Tống ra tay với con trai ông ta, muốn nhà họ Tống phải có một lời giải thích!”
Đột nhiên, một bóng người hốt hoảng xông vào biệt thự của Tống Thanh Sơn với vẻ mặt đầy lo lắng nói.
“Đồ khốn kiếp, ai bảo mày xông vào? Không phải chỉ là Vũ Văn Cao Dương mang người đến nhà họ Tống thôi hay sao? Có gì mà phải sợ chứ?”, Tống Thanh Sơn quát tháo.