Chương 3153:
Dương Thanh không thể không cảnh giác, “mượn” mà Mục thành chủ nói thực sự chỉ là “mượn” chứ không phải “cướp” à?
Mục thành chủ không nói gì, nghiêm túc nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt không hề có tính xâm lược, chỉ tràn ngập sự hiền lành.
Ông lão nhìn Dương Thanh như đang nhìn bề dưới mà mình yêu mến.
Dương Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy con dao găm linh khí kia ra.
Dao găm vừa xuất hiện, trong không khí lập †ức tràn ngập hơi thở cuồng bạo.
Dương Thanh đưa dao găm linh khí cho Mục thành chủ, mở miệng nói: “Đây chính là con dao găm linh khí kia”.
Mục thành chủ thấy Dương Thanh đưa luôn dao găm cho mình thì thoáng sửng sốt rồi lập tức mỉm cười hiền từ, nhìn về phía Dương Thanh: “Dương Thanh, cảm ơn sự tin tưởng của cậu!”
Ông lão nói rồi mới đón lấy dao găm linh khí từ tay Dương Thanh.
Đúng lúc Mục thành chủ chạm vào dao, khí thế đáng sợ lập tức lan từ dao găm ra ngoài.
Mục thành chủ lập tức biến sắc, khí thế trên người bỗng bùng nổ, tiện tay ném dao găm đi.
“Choang!”
Một tiếng lanh lảnh vang lên, dao găm đâm sâu vào bức trường trước mặt Mục thành chủ.
Trên tay Mục thành chủ xuất hiện một vết thương, có máu tươi chảy ra.
Dương Thanh sững sờ, vội hỏi: “Ông không sao chứ?”
Mục thành chủ khẽ lắc đầu, nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ, cười nói: “Không ngờ con dao găm này đã bị cậu luyện hóa, cho dù người khác lấy được nó thì cũng không dùng được đâu”.
“Không những không dùng được mà có khi còn bị con dao găm này giết chết”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh sững sờ, kinh ngạc nói: “Ông nói nếu con dao găm này rơi vào.
†ay người khác thì sẽ tổn thương họ à?”
Mục thành chủ gật đầu, mở miệng nói: “Với thực lực của tôi mà cũng không kiểm soát nổi con dao găm này, nói gì tới người khác chứ?”
Nghe thấy Mục thành chủ nói thế, Dương Thanh vô thức nhìn về phía con dao găm đã đâm ngập tường ba phần mười kia, trong mắt tràn ngập vẻ nghiêm nghị.
Anh bước tới, rút dao ra khỏi tường.
Mục thành chủ nói: “Cậu cất dao đi đi!”
Dương Thanh cất dao rồi hỏi: “Ông vừa nói con dao găm này đã bị tôi luyện hóa, nghĩa là sao thế?”
Mục thành chủ mỉm cười: “Hiểu đơn giản thì con dao găm này đã nhận cậu làm chủ nhân, nếu người khác muốn sở hữu nó, nó sẽ không nghe lời, thế nên cho dù người khác lấy được thì cũng không dùng được”.
Dương Thanh kinh ngạc nói: “Nếu đúng như ông nói, chẳng phải con dao găm này sẽ có sinh mạng ư?”
Mục thành chủ ngừng cười, nghiêm nghị nói: “Linh khí được gọi là linh khí, bởi vì loại vũ khí này đã có linh tính, tuy không có sinh mạng nhưng lại có thể hòa hợp với võ thuật của chủ nhân”.
“Hay nói cách khác, con dao găm linh khí của cậu đã hòa hợp với võ thuật, thậm chí huyết mạch của cậu, sau này chỉ mình cậu có thể sử dụng nở.