Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 690:

 

Anh dụi đôi mắt nhấp nhem buồn ngủ, đến khi thấy mình đang ở trong phòng khách sạn mới bừng tỉnh.

 

“Sao mình lại ở đây?”

 

Anh đứng bật dậy.

 

Thế nhưng vừa đứng lên liền phát hiện toàn thân mình chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ.

 

Đầu óc anh trống rỗng.

 

“Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?”, Dương Thanh ngồi xuống giường, ngơ ngác lẩm bẩm.

 

Anh chỉ thấy đầu nặng nề, rất khó chịu.

 

Dần dà, từng hình ảnh rõ ràng lướt qua trong đầu anh.

 

 

Anh nhớ sau khi ra khỏi quán bar, Tô San đuổi theo bảo anh đưa cô ta về khách sạn.

 

Sau khi hai người lên một chiếc taxi, anh ngủ thiếp đi.

 

Còn về chuyện sau đó, anh không có ký ức gì.

 

Một suy nghĩ vô cùng đáng sợ nảy ra trong đầu anh.

 

Rõ ràng tối qua anh có mặc quần áo, nhưng bây giờ toàn thân chỉ còn đồ lót, nhất định là Tô San thay ra cho anh.

 

Anh không phải kẻ ngốc, có thể cảm giác được Tô San có tình cảm khác lạ với mình.

 

Tối qua anh đã uống quá nhiều, Tô San cũng uống rượu. Sau khi về khách sạn, giữa họ đã xảy ra chuyện gì?

 

Anh bỗng thấy hoảng sợ.

 

“Tô San!”

 

Dương Thanh hét lên một tiếng nhưng không có ai đáp lại.

 

Anh vội vàng lấy điện thoại định gọi Tô San gặng hỏi rõ ràng thì phát hiện có hơn chục cuộc gọi nhỡ và rất nhiều tin nhắn.

 

Tất cả đều là Tần Thanh Tâm gửi tới.

 

Thấy Tần Thanh Tâm gọi nhiều cuộc và gửi nhiều tin nhắn như vậy, Dương Thanh thấy rất áy náy.

 

Rốt cuộc anh đã biết cái gì gọi là say rượu hỏng việc.

 

Hiện giờ, anh sợ nhất là đêm qua mình và Tô San xảy ra chuyện nhạy cảm gì đó.

 

“Dương Thanh, anh tỉnh rồi à!”

 

Trong lúc Dương Thanh đang suy nghĩ lung tung, cửa phòng bị mở ra, bóng người quen thuộc đi vào, là Tô San.

 

Cô ta còn cầm theo một suất ăn sáng, cười nói: “Tôi ra ngoài mua bữa sáng cho anh này, mau đi rửa mặt đi”.

 

Từ lúc Tô San bước vào, Dương Thanh vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô ta muốn tìm ra chút manh mối.

 

Nhưng vẻ mặt cô ta quá bình tĩnh, anh không nhìn ra được gì.

 

“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”

 

Tô San bị nhìn chằm chằm hơi ngượng ngùng, cười hỏi.

 

Nói xong, cô ta chợt nhớ ra gì đó, mặt mũi đỏ ửng vội nói: “Tối qua anh nôn ra người, tôi gọi mãi không tình, đành phải giặt quần áo cho anh”.

 

Vừa nói, cô ta vừa đi ra ban công, lấy quần áo của Dương Thanh đặt lên giường rồi quay lưng lại: “Anh yên tâm thay quần áo đi, tôi không nhìn đâu!”

 

Thấy phản ứng của Tô San, Dương Thanh thở phào một hơi. Xem ra tối qua hai người họ không xảy ra chuyện gì. Tô San chỉ cởi quần áo giúp anh mà thôi.

 

Bản thân anh cũng không rõ là mình đang tự an ủi bản thân hay thực sự nghĩ vậy. Dù sao hiện giờ anh chỉ muốn xem như tối qua không xảy ra chuyện gì.

 

“Được rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK