Vũ Văn Bân giận như điên nói: “Người thân của người chết bị mang đi thì thôi, sao mà ngay cả đám phóng viên cũng bị đưa đi luôn chứ?”
“Chẳng lẽ bọn họ làm như vậy không sợ bị đám phóng viên kia vạch trần sao?”
Gã béo lắc đầu, lo lắng nói: “Mọi chuyện rất kỳ lạ, dường như đang cố ý nhắm vào chúng ta. Đám phóng viên bị đưa đi điều tra kia, đều là những người do Trần Quân sắp xếp”.
“Về phần các phóng viên khác đều bình thường. Ngay cả khi đưa cho bọn họ một khoản tiền rất lớn, bọn họ cũng không chịu tiết lộ cho chúng ta biết rốt cuộc công trường dự án Thành Cửu Châu đã xảy ra chuyện gì”.
“Tôi có cảm giác tất cả những điều này như có một bàn tay đang ở phía sau, thao túng mọi thứ!”
Khi gã béo vừa nói xong thì vài người đàn ông mặc đồng phục bước vào. Người đi đầu chính là Cung Chính, chính là Cung Chính ở công trường dự án Thành Cửu Châu trước đó.
“Xin chào, chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ án giết người. Đây là lệnh điều tra, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến!”
Cung Chính bước tới, lấy lệnh điều tra ra rồi nói với Vũ Văn Bân.
Vũ Văn Bân thấy lệnh điều tra nhất thời sắc mặt tái mét. Anh ta cũng không ngờ, nhanh như vậy đám người này đã điều tra đến chỗ mình.
“Các người đang nói nhăng nói cuội gì đấy?”
Vũ Văn Bân chỉ sững sờ trong chốc lát sau đó cả giận nói: “Mấy ngày nay, tôi chưa từng rời khỏi nhà họ Vũ Văn, camera trong trang viên có thể chứng minh việc này”.
“Sao tôi có thể liên quan đến vụ án giết người được chứ?”
Cung Chính lấy một bức ảnh ra, vẻ mặt hờ hững nói: “Cậu biết người này chứ?”
Vũ Văn Bân cau mày, tức giận nói: “Anh ta là nhân viên của công ty thuộc sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn chúng tôi, cũng là nhân viên xuất sắc nhất, tên là Trần Quân. Sao tôi có thể không nhận ra anh ta chứ?”
“Chỉ nửa giờ trước, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của cậu ta ở sông Lão Long, hơn nữa cuộc gọi cuối cùng trong lịch sử cuộc gọi của cậu ta là gọi cho cậu”.
Vũ Văn Bân giả vờ kinh ngạc: “Ông nói cái gì? Anh ta chết rồi sao? Tại sao lại chết? Mới một giờ trước, anh ta còn gọi điện thoại báo cáo công việc với tôi cơ mà”.
“Anh ta là nhân viên xuất sắc như vậy sao lại chết được? Các người nhất định phải điều tra cho ra hung thủ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã hung thủ kia đâu!”
Nhìn dáng vẻ giận dữ của Vũ Văn Bân dường như thật sự rất quan tâm Trần Quân.
Cung Chính nhíu mày, Vũ Văn Bân này đúng là hỏi một đường trả lời một nẻo, nhưng cũng coi như đã trả lời ông ta rồi.
“Đồng chí cảnh sát, không phải ông nghĩ cái chết của Trần Quân có liên quan đến tôi đấy chứ?”
Vũ Văn Bân lại nhìn Cung Chính nói: “Nếu chỉ vì cuộc gọi cuối cùng anh ta gọi cho tôi mà các người nghi ngờ tôi, điều này có quá đáng không?”
“Cho dù muốn dẫn tôi đi điều tra thì cũng phải có bằng chứng chứ? Nếu không có bằng chứng tôi sẽ không đi với các người đâu”.
“Bây giờ, bố tôi đang bị thương nặng, vẫn còn đang nằm trong khoa hồi sức tích cực, nhân viên xuất sắc nhất của tôi cũng chết rồi, các người không đi tìm hung thủ ngược lại chạy tới điều tra tôi?”
“Bây giờ tôi tạm thời quản lý gia tộc Vũ Văn thay bố tôi. Nếu các người không có bằng chứng mà dẫn tôi đi như vậy, thì gia tộc Vũ Văn phải làm sao đây?”
“Còn danh tiếng của tôi thì sao? Danh tiếng của gia tộc Vũ Văn thì thế nào? Các người không gánh vác nổi đâu”.
Cung Chính nhăn mày, không vui nói: “Cậu Vũ Văn, cậu đây là muốn từ chối hợp tác điều tra sao?”
“Không phải tôi từ chối điều tra mà là các người phải đưa ra được bằng chứng. Không có bằng chứng tôi xem ai dám dẫn tôi rời khỏi gia tộc Vũ Văn này?”
Thái độ Vũ Văn Bân cực kỳ hung hăng.
“Được, nếu cậu muốn có bằng chứng tôi sẽ đưa bằng chứng cho cậu xem!”
Cung Chính hừ lạnh, trực tiếp bật một đoạn ghi âm, lập tức có tiếng nói vang lên.
“Cậu Bân, tôi thật sự hết cách rồi. Bây giờ có rất nhiều người đang tìm tôi, một khi tôi bị bắt sẽ có rất nhiều việc của cậu Bân bị lộ ra ngoài. Cậu nhất định phải nghĩ cách cứu tôi!”
“Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi sẽ cho người đi tìm anh, trước mắt sẽ đưa anh ra nước ngoài tránh sóng gió đã”.
“Cảm ơn cậu Bân! Cảm ơn cậu Bân! Tôi đang ở nhà kho số ba của bến cảng sông Lão Long”.
Chỉ có ba đoạn ghi âm, nhưng đoạn ghi âm thứ hai lại là giọng nói của Vũ Vân Bân.
Hai đoạn còn lại đều là giọng nói của Trần Quân.
Dù nội dung đối thoại rất ít nhưng có thể chứng minh, Trần Quân đã gây ra chuyện lớn gì đó đang bị nhiều người đuổi giết.
Nhưng Vũ Văn Bân lại nói sẽ sắp xếp cho hắn ta ra nước ngoài né tránh khó khăn, điều đó đã đủ chứng tỏ Vũ Văn Bân biết Trần Quân gây ra việc gì.
Vũ Văn Bân cũng sững sờ. Đoạn đối thoại này là nội dung cuộc gọi cuối cùng của Trần Quân trước khi bị giết, không ngờ lại bị Trần Quân ghi âm lại.
“Theo điều tra của chúng tôi, dự án Thành Cửu Châu xảy ra chuyện là do Trần Quân tìm đám phóng viên tọa soạn Yến Đô đến, hơn nữa còn sắp xếp bệnh nhân mắc ung thư thời kỳ cuối trà trộn vào công trường Thành Cửu Châu”.