Mục lục
Bất bại chiến thần - Dương Thanh (Truyện full tác giả: Tần Tích)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3298:

Sau khi Dương Thanh uống xong, Tống Nghị cười ha hả, nhìn Dương Thanh: “Cậu không sợ tôi đưa thuốc độc cho cậu à?”

Dương Thanh cười: “Tôi tin anh!”

Chỉ một câu đơn giản này lại khiến trái tim giá băng của Tống Nghị như tan ra một chút.

Tống Nghị nói: “Cậu cũng được xem là mạng lớn, nếu hồi nãy ông Vương không kịp thu sức lại, chỉ với một đấm của ông Vương, cậu đã chết rồi”.

Ông Vương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cho dù sức chiến đấu của Dương Thanh mạnh hơn nữa thì cũng không thể đỡ nổi một đòn chí mạng từ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong được.

Sau khi thấy Dương Thanh chắn trước Tống Nghị, ông Vương cũng vội thu sức lại, nhưng đòn tấn công của lão ta đã giáng xuống, chỉ có thể làm thế thôi chứ không thu hồi được, do đó lão ta mới đánh bay Dương Thanh.

Ông Vương cũng nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ tán thưởng: “Có thể ngăn một đòn tấn công của tôi chỉ với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, không thể không thừa nhận, cậu rất ưu tú”.

Tống Nghị cười nói: “Tuy hồi nãy ông Vương đã thu sức, nhưng có lẽ ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ cũng sẽ bị giết bởi đòn đó. Cậu đỡ được nó với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, đúng là rất mạnh”.

Dương Thanh nói với vẻ cay đắng: “Vẫn phải cảm ơn ông Vương đã nương tay, bằng không, – cho dù tôi không chết thì cũng mất võ công rồi”.

Tống Nghị không cười nữa, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, rõ ràng người của Mục phủ không chịu chứa chấp cậu, cậu làm vậy vì Mục phủ có đáng không thế?”

Dương Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: “Mục thành chủ và tiền bối Ảnh Tử có ơn với tôi, bây giờ Mục thành chủ mất tích, sống chết không rõ, tiền bối Ảnh Tử cũng đang bị cản đường, tôi sẽ cố găng giúp Mục phủ”.

Mặt Tống Nghị lóe sáng, hắn nhìn Dương Thanh: “Tôi có thể đồng ý với cậu, chỉ cần Mục phủ đừng tự tìm đến cái chết, sau khi Tống Thành tiếp nhận Hoài Thành xong, Tống Thành sẽ không động tới Mục phủ”.

Dương Thanh nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn!”

Tống Nghị mỉm cười: “Khách sáo rồi!”

Sau khi Dương Thanh rời đi, ông Vương hỏi: “Thiếu thành chủ, cậu định lôi kéo Dương Thanh à?”

Tống Nghị läc đầu, cười nói: “Tôi không muốn lôi kéo, mà muốn kết bạn với cậu ấy”.

“Chỉ với việc cậu ấy sẵn sàng ở lại Mục phủ khi Mục phủ gặp nguy để báo đáp Mục thành chủ, làm bạn với kiểu người này có gì không ổn chứ?”

“Hơn nữa, với thiên phú của cậu ấy, tôi kết bạn với cậu ấy cũng không thiệt thòi gì, còn được lợi rất nhiều nữa cơ”.

Ông Vương gật đầu, trầm giọng nói: “Thiên phú của cậu ta đúng là quá yêu nghiệt, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng là cao thủ cấp bậc yêu nghiệt, chỉ cần cậu ta không chết, tương lai của cậu ta sẽ không thể đo lường”.

Lúc này, ở Mục phủ.

“Cậu Mục, hay thôi đi, tôi thấy Dương Thanh cũng không có hứng thú với vị trí thành chủ, chắc cậu ta chỉ muốn báo đáp ân tình của thành chủ thôi”.

Tại nơi ở của Mục Xung, cả đám cao thủ của Mục phủ đều có mặt, ông Tê nhìn về phía Mục Xung, nói.

Một cao thủ khác của Mục phủ nói: “Ông Tê nói không sai, Dương Thanh không có hứng thú với chức thành chủ, hơn nữa, cho dù cậu ta muốn tranh chức thành chủ với cậu thật, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK