Chương 254: Giới hạn cuối cùng
Sự xuất hiện của Hàn Khiếu Thiên khiến mọi người kinh hãi.
Với thân phận của ông cụ, trừ Mục Đông Phong và Trần Hưng Hải ra, những người còn lại đều không có tư cách được gặp.
“Ông già kia là ai mà Mục Đông Phong sợ tới vậy?”
“Mục Đông Phong là chủ gia tộc ở tỉnh lỵ. Người khiến ông ta hoảng sợ ít nhất cũng phải là chủ của ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ”.
“Vừa rồi Mục Đông Phong gọi ông ta là ông chủ Hàn, trong ba gia tộc đứng đầu tỉnh lỵ chỉ có một nhà họ Hàn! Chẳng lẽ ông ta chính là Hàn Khiếu Thiên?”
…
Mặc dù rất ít người có cơ hội gặp Hàn Khiếu Thiên nhưng với thái độ cung kính của Mục Đông Phong, có người đã đoán được thân phận của ông cụ.
Mục Đông Phong vội vàng chạy tới bên người Hàn Khiếu Thiên, tươi cười nịnh nọt: “Sao ông chủ Hàn lại tới đây?”
Hàn Khiếu Thiên hờ hững nhìn ông ta: “Nếu tôi không tới, có phải cậu định giết người ở đây luôn không?”
“Ông chủ Hàn, tôi không dám đâu. Vừa nãy tôi chỉ hù dọa thằng nhóc vô dụng kia thôi”.
Mục Đông Phong hoảng hốt đáp. Ông ta biết rất rõ Hàn Khiếu Thiên có thân phận gì.
Có những việc có thể làm nhưng một số việc tuyệt đối không được phép làm, ví dụ như phạm pháp là giới hạn cuối cùng của Hàn Khiếu Thiên.
Vệ sĩ của ông ta vừa rút súng ra trước mặt mọi người, chỉ sợ đã chọc giận Hàn Khiếu Thiên.
“Vô dụng?”
Hàn Khiếu Thiên lập tức nổi giận quát: “Thằng vô dụng mà cậu nói ấy, nếu không ngờ cậu ấy, tôi đã chết rồi! Mục Đông Phong, ai cho cậu lá gan muốn giết ân nhân cứu mạng của tôi?”
Ông cụ trợn trừng mắt nhìn Mục Đông Phong.
Nghe vậy, Mục Đông Phong sợ ngây người.
Hàn Khiếu Thiên là người có ơn phải báo đáp. Dương Thanh đã cứu mạng ông cụ, chắc chắn ông cụ sẽ không bạc đãi Dương Thanh.
“Từ nay về sau nhà họ Mục không còn quan hệ gì với nhà họ Hàn nữa!”, Hàn Khiếu Thiên tuyên bố.
Câu nói này khiến Mục Đông Phong sững sờ, vẻ mặt ngập tràn sợ hãi.
Bao nhiêu năm qua, nhà họ Mục phụ thuộc nhà họ Hàn, hưởng được vô số lợi ích, cũng đắc tội không ít người.
Nếu kẻ địch biết nhà họ Mục đã bị nhà họ Hàn vứt bỏ, nhà họ Mục sẽ gặp nguy.
“Bịch!”
Mục Đông Phong quỳ xuống cầu xin Hàn Khiếu Thiên: “Ông chủ Hàn, tôi biết sai rồi, không dám nữa đâu. Xin ông cho tôi thêm một cơ hội!”
“Nếu đã làm sai thì phải chịu phạt. Coi như cho cậu một bài học, chỉ cần tôi phát hiện cậu lấy danh nghĩa nhà họ Hàn làm xằng làm bậy ở bên ngoài, tôi sẽ khiến cho nhà họ Mục biến mất!”
Hàn Khiếu Thiên lạnh lùng quát: “Cậu biết tôi là người như thế nào rồi đấy!”
Mặt mày Mục Đông Phong xám xịt như tro tàn.
Những chủ gia tộc Châu Thành được Trần Hưng Hải mời tới vô cùng hoảng ợ.
Đến cả nhà họ Mục cũng bị nhà họ Hàn vứt bỏ, bọn họ chỉ là gia tộc nhỏ không biết sẽ bị xử trí thế nào?
Hiện giờ người thấp thỏm nhất chính là Trần Hưng Hải.
Dù là Mục Đông Phong hay những chủ gia tộc Châu Thành kia đều do lão ta gọi tới để đối phó với Lạc Bân và Tô Thành Vũ.
“Anh Thanh còn nhớ lời tôi nói không? Chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Cô gái bên cạnh Hàn Khiếu Thiên mỉm cười nhìn Dương Thanh.
Anh lắc đầu cười khổ. Cô gái này chính là Hàn Phi Phi mới gặp hôm qua.
Lúc ấy Dương Thanh đã nghi ngờ cô gái này biết mình, nhưng lại chắc chắn hai người mới gặp nhau lần đầu.
Bây giờ thấy cô ta đi cùng Hàn Khiếu Thiên, anh mới hiểu ra mọi chuyện.
Hàn Khiếu Thiên chính là ông cụ đột ngột lên cơn đau tim ở ven đường được anh cứu hôm qua. Không ngờ ông cụ lại là chủ của nhà họ Hàn ở tỉnh lỵ.
Không chỉ mỗi Dương Thanh, Tần Thanh Tâm và Trịnh Mỹ Linh đang trốn bên cạnh Trịnh Dương cũng nhận ra Hàn Phi Phi.
Hôm qua Trịnh Mỹ Linh và Trần Anh Hào đã bị Hàn Phi Phi đuổi khỏi phòng triển lãm ngay trước mặt mọi người.
Bây giờ Hàn Phi Phi xưng hô thân mật với Dương Thanh như vậy, chứng tỏ cô ta có thiện cảm với anh.
“Cuối cùng tôi cũng tìm được ân nhân rồi!”
Hàn Khiếu Thiên đi tới trước mặt Dương Thanh, kích động kêu lên.
“Ông chủ Hàn gọi tôi là Dương Thanh đi, đừng gọi là ân nhân”, Dương Thanh cười nói.
“Ha ha, được rồi!”
Hàn Khiếu Thiên cười lớn, càng nhìn càng thích anh.
Hôm qua ông cụ bị bệnh tim ngã lăn ra đất, bao nhiêu người vây xem nhưng không ai chịu cứu giúp. Lúc ông cụ tuyệt vọng nhất, Dương Thanh lại xuất hiện.
Dù anh lấy thuốc của ông cụ rồi cho ông cụ uống thôi.
Nhưng hành động nhỏ này đã cứu ông cụ một mạng.
Ông cụ không sợ chết, nhưng không cam lòng chết uất ức như vậy.
Vậy nên ông cụ rất biết ơn Dương Thanh, nhanh chóng sai người điều tra anh.
Kỳ thực hôm qua đã tra ra được nhưng ông cụ uống quá nhiều rượu với chiến hữu nên hôm nay mới tìm tới.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi bảy!”
“Trông cậu trẻ như vậy, chắc là chưa kết hôn nhỉ? Cậu thấy đứa cháu gái này của tôi thế nào?”
“Ông nội!!!”
Hàn Khiếu Thiên chỉ gặp Dương Thanh một lần đã cực kỳ yêu thích, còn muốn vun đắp cho anh và Hàn Phi Phi.
Hàn Phi Phi xấu hổ nói: “Ông nội, anh ấy kết hôn rồi, chị gái này là vợ của anh ấy!”
Hôm qua cô ta đã gặp Tần Thanh Tâm ở buổi triển lãm.
“Hả?”
Hàn Khiếu Thiên ngượng ngùng nhìn Tần Thanh Tâm: “Vô cùng xin lỗi cô! Tôi không biết Dương Thanh kết hôn rồi”.
Thấy Dương Thanh và Hàn Khiếu Thiên trò chuyện vui vẻ, sắc mặt của đám người nhà họ Châu rất khó coi.
Nếu trước đó bọn họ đối xử với Dương Thanh tốt hơn một chút thì bây giờ đã có cơ hội xây dựng quan hệ với Hàn Khiếu Thiên rồi.
“Trịnh Dương, đây là bác Hàn của con, mau tới chào hỏi đi!”
Trịnh Đức Hoa nổi giận thầm nghĩ, thằng ngu ngốc Trịnh Dương này không thấy lão đang đi cùng Hàn Khiếu Thiên sao?
Phải đợi lão mở miệng mới biết điều đi tới.
“Cháu chào bác Hàn!”
Trịnh Dương hấp tấp chạy tới, kích động chào hỏi.
“Ông chủ Hàn, nó là con trai tôi, Trịnh Dương. Bây giờ tôi đã giao tập đoàn Trịnh Hòa cho nó quản lý rồi”.
Trịnh Đức Hoa cười nói.
Thấy Trịnh Đức Hoa chủ động giới thiệu con trai với Hàn Khiếu Thiên, Miêu Chấn Vũ thầm nghĩ không hay.
Lão hiểu rõ tính cách của Hàn Khiếu Thiên. Lão quen biết ông cụ bao lâu nay nhưng chưa từng chủ động móc nối quan hệ.
Nếu không, chỉ cần Hàn Khiếu Thiên nói một câu, nhà họ Miêu sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Châu Thành chứ không phải chỉ là một gia tộc hạng hai như hiện giờ.
Hàn Khiếu Thiên liếc mắt nhìn Trịnh Dương, lạnh nhạt đáp: “Ừ!”
Sau đó ông cụ không thèm để ý đến ông ta.
Hàn Khiếu Thiên và Miêu Chấn Vũ là chiến hữu lâu năm, từng kề vai tác chiến với nhau. Còn Trịnh Đức Hoa lại không thân thiết được như vậy, con trai lão lại càng không.
“Ông nội!”
Lúc này Trịnh Mỹ Linh cũng đi tới.
“Mỹ Linh, mau chào ông Hàn đi!”
Trịnh Đức Hoa vội nói.
“Chào ông Hàn ạ!”
Trịnh Mỹ Linh khó nhọc mở miệng.
Vừa rồi Hàn Khiếu Thiên còn đáp lại Trịnh Dương một chữ “ừ”, bây giờ đã tức giận tới mức không thèm nhìn Trịnh Mỹ Linh lấy một cái.
“Ông chủ Hàn, đây là cháu gái tôi…”
Trịnh Đức Hoa vẫn chưa nhận ra nét tức giận trên mặt Hàn Khiếu Thiên, tiếp tục giới thiệu Trịnh Mỹ Linh. Miêu Chấn Vũ vội ngăn lại: “Ông Trịnh đừng nói mấy lời vô bổ này nữa”.
Dứt lời, lão còn nhìn Trịnh Đức Hoa ra hiệu.
Đến tận lức này, Trịnh Đức Hoa mới nhận ra Hàn Khiếu Thiên đang tức giận, lập tức ngậm miệng.
“Mỹ Linh, cháu sao thế?”
Nghe thấy Trịnh Mỹ Linh nói năng không rõ ràng, Trịnh Đức Hoa mới trông thấy mặt mũi cô ta sưng vù lên, giận dữ quát: “Ai ăn gan hùm dám đánh cháu gái của Trịnh Đức Hoa tôi?”
Trịnh Mỹ Linh dữ tợn chỉ vào Dương Thanh, cắn răng đáp: “Ông nội, chính là đồ khốn nạn kia!”