Trông có vẻ anh ta lỡ miệng nói ra, nhưng thực chất chính là cố ý nói cho Hạ Hà biết, dù cô ta đi theo Tôn Chí Kiều, Tôn Chí Kiều cũng không bỏ qua cho Dương Thanh.
Quả nhiên, Hạ Hà bàng hoàng nói: “Cô, cô vốn dĩ không có ý định tha cho Dương Thanh sao?”
Sắc mặt của Tôn Chí Kiều cực kỳ khó coi. Đúng là cô ta đã nói tối nay mời Hạ Hà tới để dụ Dương Thanh tới báo thù cho Ngô Thiên Hữu.
Thế nhưng cô ta chưa từng nói mình thích Hạ hà với anh ta.
“Cút đi! Lập tức cút đi cho tao!”
Tôn Chí Kiều tức giận quát: “Nếu không đời này đừng mong tao trả thù cho mày!”
Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói: “Em cút! Em cút ngay đây!”
Dứt lời, anh ta hoảng sợ chạy ra khỏi phòng VIP.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Tôn Chí Kiều và Hạ Hà.
“Hạ Hà, hết một phút rồi, em đã nghĩ kĩ chưa?”
Thái độ của cô ta không còn khách sáo như vừa rồi, rất không kiên nhẫn.
Hạ Hà hung hăng tự cắn đầu lưỡi, cơn đau bất chợt khiến cô ta tỉnh táo lại một chút.
Nhưng vừa rồi uống quá nhiều, rượu vang bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc mơ mơ màng màng. Cô ta chỉ có thể cắn lưỡi để giữ tỉnh táo.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi, có phải cô chưa từng có ý định tha cho Dương Thanh hay không?”
Hạ Hà nghiến răng hỏi.
Mặt Tôn Chí Kiều tối sầm lại: “Có phải em cảm thấy chị thích em là có thể thách thức chị?”
Hạ Hà không đáp lại, nhìn chằm chằm Tôn Chí Kiều, ánh mắt chẳng mảy may e sợ.
“Trả lời tôi!”
Hạ Hà tức giận chất vấn.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Sắc mặt của Tôn Chí Kiều cực kỳ khó coi. Đúng là cô ta đã nói tối nay mời Hạ Hà tới để dụ Dương Thanh tới báo thù cho Ngô Thiên Hữu.
Thế nhưng cô ta chưa từng nói mình thích Hạ hà với anh ta.
“Cút đi! Lập tức cút đi cho tao!”
Tôn Chí Kiều tức giận quát: “Nếu không đời này đừng mong tao trả thù cho mày!”
Ngô Thiên Hữu cuống quýt nói: “Em cút! Em cút ngay đây!”
Dứt lời, anh ta hoảng sợ chạy ra khỏi phòng VIP.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại Tôn Chí Kiều và Hạ Hà.
“Hạ Hà, hết một phút rồi, em đã nghĩ kĩ chưa?”
Thái độ của cô ta không còn khách sáo như vừa rồi, rất không kiên nhẫn.
Hạ Hà hung hăng tự cắn đầu lưỡi, cơn đau bất chợt khiến cô ta tỉnh táo lại một chút.
Nhưng vừa rồi uống quá nhiều, rượu vang bắt đầu phát huy tác dụng, đầu óc mơ mơ màng màng. Cô ta chỉ có thể cắn lưỡi để giữ tỉnh táo.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi, có phải cô chưa từng có ý định tha cho Dương Thanh hay không?”
Hạ Hà nghiến răng hỏi.
Mặt Tôn Chí Kiều tối sầm lại: “Có phải em cảm thấy chị thích em là có thể thách thức chị?”
Hạ Hà không đáp lại, nhìn chằm chằm Tôn Chí Kiều, ánh mắt chẳng mảy may e sợ.
“Trả lời tôi!”
Hạ Hà tức giận chất vấn.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Tôn Chí Kiều hừ lạnh đứng lên.
Tuy Hạ Hà chưa nghe thấy đáp án nhưng đã hiểu được, Tôn Chí Kiều sẽ không bỏ qua cho Dương Thanh.
Cô ta lập tức cắn lưỡi tiếp, tranh thủ mình vẫn còn một chút tỉnh táo cuống cuồng quay lưng chạy trối chết.
“Muốn chạy sao? Ở địa bàn của chị, em chạy thoát nổi không?”
Tôn Chí Kiều cười lạnh, ung dung đi ra ngoài
Sau khi Hạ Hà lao ra khỏi phòng thì không biết phải đi đường nào. Cô ta cũng không để ý gì cả, dứt khoát xoay người chạy về phía bên trái.