Chương 1658:
Tần Tử Kính thật không ngờ được số mệnh mình lại xui xẻo đến thế, anh ta chỉ cầm hợp đồng, thay mặt nhà họ Tần đến tập đoàn Nhạn Thanh thôi mà lại phải mất mạng trong chuyến đi này.
“Phịch!”
Tần Tử Kính lập tức quỳ sụp cả hai gối xuống đất, cố gắng khẩn cầu: “Anh Thanh, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi chỉ đến đây theo mệnh lệnh bề trên, thực sự không liên quan đến tôi mà!”
“Mang đi đi!”
Dương Thanh hờ hững nói.
Ông già kia bèn tiến đến, chặt tay xuống, Tần Tử Kính ngất xỉu tại chỗ.
Ông già tóc bạc phơ này nhanh nhẹn khiêng một người đàn ông trưởng thành nặng chừng tám, chín chục kí lên vai, bước đi như bay, nháy mắt đã biến mất khỏi phòng làm việc.
Lão ta chính là Trịnh Càn Khôn, một trong hai mươi cao thủ mà Dương Thanh đã mang về từ Vương tộc họ Quan.
Tần Tử Kính bị mang đi rồi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Dương Thanh và Lạc Bân cùng với Tần Thanh Tâm đã khóc ướt mặt.
“Chủ tịch, tôi xin phép ra ngoài trước!”
Lạc Bân nói xong bèn quay đầu lặng lẽ rời đi, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa lại.
Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Dương Thanh.
“Xin lỗi vì đã làm em lo lắng trong thời gian qua!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Mấy ngày nay, anh vẫn liên tục chú ý Tần Thanh Tâm, cũng biết Tần Thanh Tâm đã đau lòng khổ sở vì chuyện của anh như thế nào.
Tần Thanh Tâm đã khóc đến không thể dừng lại, nghe Dương Thanh nói lời xin lỗi, cô càng không thể khống chế tâm tình, bèn chạy ào tới, nhào vào lòng Dương Thanh, khóc thật to.
Trong thời gian này, quả thực cô đã mệt muốn chết, vừa phải chịu đựng nỗi đau trong lòng lại phải đối mặt với công việc bận rộn, còn cần chăm sóc con gái.
Hôm nay thấy Dương Thanh hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện trước mắt mình, cô có cảm giác gánh nặng trên vai đột nhiên được dỡ xuống.
Dương Thanh ôm chặt vợ mình vào lòng, mắt cũng đã ươn ướt.
Anh có thể cảm nhận được nỗi đau xót trong lòng cô lúc này.
Chừng mười phút sau, Tần Thanh Tâm mới bình tĩnh lại, tiếng khóc cũng đã ngừng, nhưng hai người vẫn ôm chặt nhau đứng đó.
“Chồng à, em xin lỗi!”
Lại lặng lẽ ôm nhau thêm một lát, Tần Thanh Tâm mới nhẹ nhàng đẩy Dương Thanh ra, hai mắt cô đỏ bừng nhìn về phía Dương Thanh, nói lời xin lỗi.
Dương Thanh hiểu ngay cô đang xin lỗi vì điều gì, bèn khẽ mỉm cười lắc đầu: “Chuyện này chúng ta cứ cho nó trôi qua đi, sau này đừng ai nhắc tới nữa nhé”.
“Chồng ơi, Y Y! Mau cứu Y Y với!”
Giây lát sau, Tần Thanh Tâm chợt hô lên hốt hoảng, vội vàng nói.
“Đừng nóng ruột, Y Y không sao đâu, đã có người đi cứu em ấy rồi”.
Dương Thanh vội nói.
Anh vừa dứt lời, điện thoại di động của anh đã reo vang, vừa bấm nhận cuộc gọi, một giọng nói đầy tang thương vang lên: “Cậu Thanh, đã cứu được người ra, không có bất cứ thương tích nào, chỉ bị giam lỏng”.
“Tốt!”
Dương Thanh nói.
Tần Thanh Tâm cũng đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.
“Chồng à, xin lỗi anh, trước đây em và Y Y đã hiểu lầm anh”.
Tần Thanh Tâm lại xin lỗi Dương Thanh một lần nữa.