Chương 1652:
“Tới đây!”
Mã Siêu bỗng gầm nhẹ một tiếng, lao vọt tới chỗ Dương Thanh nhanh như chớp.
“Bịch!”
Nhìn Mã Siêu đang lao về phía mình, lần này Dương Thanh khẽ gật đầu một cái, vung tay ra đỡ.
Mã Siêu bị đánh lui năm sáu bước, ngay sau đó anh ta lại xông tới, rồi lại bị Dương Thanh một chưởng đánh lui.
Lúc này, trong mắt Mã Siêu tràn đầy ý chí chiến đấu, giống như một con sói mãi mãi không cảm thấy mệt mỏi, không ngừng tấn công Dương Thanh.
Nhưng lần nào cũng là Dương Thanh đánh lui anh ta chỉ với một chưởng, một đấm hoặc một đá.
“Hôm nay tập đến đây thôi!”
Dương Thanh bỗng đi xuống khỏi sàn đấu.
“Có phải em yếu quá không? Không chống đỡ nổi một đòn của anh”.
Mã Siêu đuổi theo, buồn bực nói.
Anh ta không biết sức chiến đấu thực sự của Dương Thanh mạnh cỡ nào, cũng chưa từng được nhìn thấy. Nhưng anh ta có cảm giác dù là cao thủ mạnh đến đâu cũng quá yếu so với Dương Thanh.
Dương Thanh không thèm nể mặt gật đầu đáp: “Đúng là khá yếu, nói không chừng bây giờ Nhị Vương của biên giới phía Bắc cũng mạnh hơn cậu rồi”.
“Chắc, chắc là không phải đâu?”
Mã Siêu căng thẳng nói.
Dương Thanh cười hỏi: “Có gì mà không phải? Ở biên giới phía Bắc, bọn họ phải huấn luyện cường độ cao mỗi ngày. Còn cậu thì sao? Từ khi rời đi, chỉ có mấy ngày gần đây cậu mới chịu nâng cao cường độ huấn luyện!”
“Đừng nói là Nhị Vương, có lẽ đến cả Tam Vương đều đã vượt qua cậu rồi”.
Mã Siêu biết rõ Dương Thanh không hề nói lung tung. Với cường độ huấn luyện của biên giới phía Bắc, đúng là có khả năng Nhị Vương và Tam Vương của biên giới phía Bắc đã mạnh hơn anh ta.
“Trừ phi cậu đột phá được Vương Cảnh hậu kỳ. Nếu không thì các vị Vương khác của biên giới phía Bắc sẽ ngày càng rút ngắn khoảng cách với cậu, sau này có khi cậu sẽ bị họ bỏ xa nữa”.
Dương Thanh bỗng nghiêm nghị nhìn Mã Siêu.
Đương nhiên Mã Siêu hiểu được ý của anh.
Lúc còn ở biên giới phía Bắc, Mã Siêu là người mạnh nhất trong chín vị Vương của nơi này.
Hiện giờ, chênh lệch giữa anh ta và tám vị Vương còn lại đang ngày càng thu nhỏ.
Nếu còn tiếp tục như vậy thêm mấy năm nữa, e rằng anh ta thật sự sẽ bị tám vị Vương còn lại của biên giới phía Bắc bỏ xa.
Mã Siêu nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, em sẽ không cho phép chuyện này xảy ra đâu!”
Dương Thanh gật đầu, cái gì nên nói đều đã nói. Anh cũng tin tưởng Mã Siêu sẽ không khiến mình thất vọng.
Hai người vừa đi ra khỏi tầng hầm, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng reo lên. Anh vừa bắt máy đã nghe thấy Tiền Bưu nói: “Cậu Thanh, người của nhà họ Tần ở Vương thành Tào lại tới Yến Đô tìm bố vợ của cậu rồi!”
Trong dinh thự cao cấp Vân Phong ở Yến Đô.
Tần Đại Dũng nằm trên giường bệnh. Từ lần ông ấy bị Tần Xương đánh đập dưới hầm trú ẩn của nhà họ Tôn đến nay đã hơn nửa tháng.
Thế nhưng vết thương của ông ấy quá nặng, ông ấy cũng không phải người luyện võ, tố chất thân thể kém, khả năng hồi phục cũng kém xa người luyện võ như Mã Siêu.
Ngay trước giường bệnh của ông ấy có một người đàn ông trung niên.
“Tần Đại Dũng, rốt cuộc ông có chịu giao tập đoàn Nhạn Thanh cho nhà họ Tần hay không? Tốt nhất ông hãy suy nghĩ kĩ trước khi trả lời”.
Người trung niên ngồi cạnh giường, vừa gọt một quả táo đỏ vừa nói.