Quỷ Kiến Sầu vừa dứt lời, toàn thân Dương Thanh tỏa ra khí lạnh.
Mặc dù hai người vẫn cách nhau một khoảng nhỏ nhưng ông ta vẫn cảm nhận được.
“Tôi hỏi ông lần cuối, ông làm gì Tiền Bưu rồi? Ông ấy đang ở đâu?”
Dương Thanh hỏi lại lần nữa.
Lần này nụ cười trên mặt Quỷ Kiến Sầu đã biến mất. Ông ta cảm thấy sát khí khủng khiếp từ trên người Dương Thanh.
Dương Thanh không tin Tiền Bưu thực sự đã chết. Anh biết chỉ cần có người muốn dẫn Tần Thanh Tâm đi, chắc chắn Tiền Bưu sẽ liều chết cứu cô.
Nhưng Tiền Bưu gặp phải đối thủ quá mạnh, không đánh lại nổi.
“Tôi nói rồi, hắn chết rồi, sao cậu không chịu tin?”
“Không thể không thừa nhận gã Tiền Bưu này cũng có chút thực lực. Tôi mà không đánh hết sức đã không giết nổi hắn”.
Quỷ Kiến Sầu cười nói: “Tôi rất tò mò, trong tình hình hiện giờ không phải cậu nên quan tâm đến vợ mình nhất sao?”
Dương Thanh không trả lời. Không phải anh không muốn biết Tần Thanh Tâm ở đâu, mà là đối phương tự xông tới, đương nhiên biết rõ giá trị của Tần Thanh Tâm.
Đã vậy, sao họ có thể để anh dễ dàng biết được?
“Nếu ông không chịu nói, tôi chỉ có thể ra tay”.
Dương Thanh nói xong, cả người lập tức biến mất.
Một giây sau, anh đã xuất hiện trước mặt Quỷ Kiến Sầu.
Lúc này Quỷ Kiến Sầu mới ý thức được, kẻ địch của mình mạnh tới mức nào.
Ông ta lập tức hốt hoảng, không hề do dự tung đấm về phía Dương Thanh.
“Bịch!”
Dương Thanh cũng tung ra một đấm.
Hai nắm đấm va chạm vào nhau tạo ra nguồn năng lượng khổng lồ. Quỷ Kiến Sầu bay ngược ra ngoài.
Ông ta vô cùng kinh hãi. Tiết Nguyên Cát đã cảnh cáo ông ta, nếu bị phát hiện phải lập tức bỏ chạy.
Nhưng ông ta không tin mình không đánh lại được Dương Thanh.
Cho dù thực sự không phải là đối thủ cũng không đến mức chạy không thoát.
Nhưng giờ đây, ông ta lại hối hận vì không chạy ngay từ đầu.
Cú đấm vừa rồi đã khiến cả cánh tay phải của ông ta gãy nát, không còn sức chiến đấu.
“Nói mau, Tiền Bưu ở đâu?”
Giọng nói của Dương Thanh cực kỳ lạnh lùng, không cho Quỷ Kiến Sầu cơ hội chạy trốn. Anh khẽ động đậy đã chặn đứng đường lui duy nhất của ông ta.
“Rốt cuộc cậu còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa? Hắn chết rồi, cậu không nghe hiểu tiếng người à?”
Quỷ Kiến Sầu biết trốn không thoát, chỉ có thể uy hiếp: “Nhưng đừng quên, vợ cậu vẫn đang ở trong nay chúng tôi. Nếu cậu dám làm gì tôi, vợ cậu chỉ còn đường chết”.
“Bịch!”
Dương Thanh lại tung đấm vào mặt Quỷ Kiến Sầu. Ông ta không thể phản kháng, cả người bay ngược ra ngoài.
“Tôi hỏi ông lần cuối, nói hoặc chết!”
Dương Thanh nhìn Quỷ Kiến Sầu ngã sóng soài dưới đất, sát khí bừng bừng.
Quỷ Kiến Sầu lau vết máu bên khóe miệng, không ngờ Dương Thanh lại mạnh tới mức này. Chỉ mới vài chiêu, ông ta đã không phản ứng lại nổi chứ đừng nói là ngăn cản.
Ông ta nhìn người trẻ tuổi trước mặt, bỗng có ảo giác một đấm vừa rồi của anh vẫn chưa dùng hết sức.
Không dùng hết sức, tùy tiện đánh ra một đòn đã khiến ông ta thất bại thảm hại. Nếu anh đánh hết sức thì sao?
Quỷ Kiến Sầu không dám nghĩ tiếp, trong lòng run sợ không biết cao thủ trẻ tuổi này là ai.
Vương tộc không có, Hoàng tộc cũng không.
“Anh Thanh, em tìm thấy Tiền Bưu rồi. Ông ấy vẫn còn thở”.