Chương 730:
Sau khi Dương Thanh rời khỏi, Tiêu Đại Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là một cậu chủ nhà giàu lại ăn mặc quê mùa như vậy, ai mà ngờ được anh ta có thể đặt làm riêng một chiếc Phaeton?”
“Không sai, nhất định là anh ta cố ý giả vờ. Nhưng không sao, anh Lương thích Bàng Tiểu Duyệt lâu như vậy, nếu lát nữa biết tới Dương Thanh chắc chắn sẽ không bỏ qua”, ánh mắt Thạch Giang tràn đầy lạnh lẽo.
“Chồng ơi, liệu có xảy ra chuyện gì không?”, Nhiếp Giai Giai lo lắng hỏi.
Thạch Giang cười lạnh một tiếng: “Có thể xảy ra chuyện gì được? Anh ta có giàu đến đâu cũng đâu thể hơn được anh Lương? Đừng quên nhà anh Lương làm nghề gì! Gara dưới tầng hầm nhà anh ấy cũng có mấy chiếc xe sang trị giá chục triệu”.
Nghe vậy, Nhiếp Giai Giai mới thở phào một hơi.
Vừa rồi cô ta chửi mắng Dương Thanh nhiều như vậy, ai biết có bị anh ghi thù hay không.
Nhưng có anh Lương ở đây cũng không cần quá lo lắng.
“Chúng ta cũng đi thôi!”, mấy người lái xe rời đi.
Dương Thanh đã đưa Bàng Tiểu Duyệt đi rất xa.
“Ha ha ha…”
Bàng Tiểu Duyệt ngồi trong xe cười phá lên: “Hai thằng ngu kia muốn huênh hoang trước mặt anh, chắc là bị vả mặt đau lắm!”
“Vừa nãy anh có thấy vẻ mặt của bọn họ không? Khi biết chiếc xe này là của anh, mặt họ cứ như nuốt phải ruồi ấy, ha ha ha…”
Thấy cô ta điên cuồng cười lớn, Dương Thanh bất lực lắc đầu: “Rõ ràng cô hiểu rất rõ về xe lại làm như không biết gì, cô xấu xa thật đấy”.
“Hừ!”
Bàng Tiểu Duyệt kiêu ngạo nói: “Ai bảo mỗi lần mấy người cùng phòng chúng tôi tụ tập, bọn họ đều lén nhìn tôi, đúng là mặt người dạ thú”.
Dương Thanh lắc đầu cười, bỗng hiểu được ý nghĩa của câu nói “Đừng đắc tội với phụ nữ và kẻ tiểu nhân”.
Đắc tội Bàng Tiểu Duyệt thực sự chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Nhưng anh phải cẩn thận đấy. Anh Lương bọn họ nhắc tới tên là Lương Vân, không đơn giản đâu. Nhà họ Lương là gia tộc hùng mạnh nhất, chỉ dưới tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Thậm chí còn có tin đồn, nhà họ Lương sắp chen chân vào tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, thay thế một nhà khác”.
Dương Thanh đã đưa Bàng Tiểu Duyệt đi rất xa.
“Ha ha ha…”
Bàng Tiểu Duyệt ngồi trong xe cười phá lên: “Hai thằng ngu kia muốn huênh hoang trước mặt anh, chắc là bị vả mặt đau lắm!”
“Vừa nãy anh có thấy vẻ mặt của bọn họ không? Khi biết chiếc xe này là của anh, mặt họ cứ như nuốt phải ruồi ấy, ha ha ha…”
Thấy cô ta điên cuồng cười lớn, Dương Thanh bất lực lắc đầu: “Rõ ràng cô hiểu rất rõ về xe lại làm như không biết gì, cô xấu xa thật đấy”.
“Hừ!”
Bàng Tiểu Duyệt kiêu ngạo nói: “Ai bảo mỗi lần mấy người cùng phòng chúng tôi tụ tập, bọn họ đều lén nhìn tôi, đúng là mặt người dạ thú”.
Dương Thanh lắc đầu cười, bỗng hiểu được ý nghĩa của câu nói “Đừng đắc tội với phụ nữ và kẻ tiểu nhân”.
Đắc tội Bàng Tiểu Duyệt thực sự chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Nhưng anh phải cẩn thận đấy. Anh Lương bọn họ nhắc tới tên là Lương Vân, không đơn giản đâu. Nhà họ Lương là gia tộc hùng mạnh nhất, chỉ dưới tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Thậm chí còn có tin đồn, nhà họ Lương sắp chen chân vào tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, thay thế một nhà khác”.
Bàng Tiểu Duyệt bỗng nghiêm túc nói. Cô ta cũng lo lắng Dương Thanh và Lương Vân chạm mặt nhau.
Dương Thanh cười hỏi: “Cô bảo tôi giả làm bạn trai cô là để đối phó Lương Vân đúng không?”
Bàng Tiểu Duyệt bị vạch trần cũng không xấu hổ, vẫn ngông nghênh nói: “Dù sao cũng là anh thua tôi, phải đồng ý một điều kiện của tôi. Anh đắc tội ai cũng không liên quan đến tôi”.
Có lẽ cô ta cảm thấy câu này nói hơi tuyệt tình nên lại dặn dò: “Dương Thanh, anh đừng quá ngông cuồng, có thể nhịn được thì nên nhịn, đừng tùy tiện gây sự với Lương Vân”.
Dương Thanh cười nói: “Không phải cô vừa nói tôi đắc tội ai cũng không liên quan tới cô sao?”
Nghe vậy, Bàng Tiểu Duyệt trừng mắt nhìn Dương Thanh, tức giận nói: “Nếu anh đắc tội Lương Vân, tôi sẽ mặc kệ anh! Đến lúc đó liên lụy đến cả tập đoàn Nhạn Thanh cũng đừng trách tôi!”
“Yên tâm đi, chỉ là một tên con cháu của nhà họ Lương nhỏ bé, không đáng để tôi coi trọng”.