Chương 1759:
“Chẳng lẽ thực lực của anh chàng kia còn mạnh hơn cả điện hạ sao?”
Mọi người bàn tàn sôi nổi, tất nhiên Long Thiên Vũ cũng nghe được mấy lời bàn tán này, vẻ mặt hắn ta lập tức trở nên vặn vẹo.
“Chỉ mới bắt đầu nhưng nếu mày đã bùng nổ tất cả sức mạnh thì tao cũng không cần giấu diếm thực lực nữa”.
Long Thiên Vũ nói xong, giận dữ gầm lên, mặt đất dưới chân lập tức nứt ra, một luồng khí thế kinh khủng tỏa ra từ trên cơ thể của hắn ta.
Ánh mắt Mã Siêu trở nên nghiêm nghị, khóe miệng hơi giương lên: “Vậy mới thú vị!”
Là lớp con cháu có thiên phú xuất sắc nhất của Hoàng tộc họ Long đương nhiên sẽ có thủ đoạn khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.
Lúc này Long Thiên Vũ chính là sử dụng bí pháp của Hoàng tộc họ Long, tuy cảnh giới võ thuật không tăng lên nhưng khí thế trên người lại tăng vọt, mạnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Chỉ sợ ngay cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ của Long Thiên Vũ.
“Giết!”
Long Thiên Vũ quát lên, khẽ nhấc chân, thân thể lóe lên.
“Giết!”
Mã Siêu cũng ra đòn.
Gần như ngay lập tức, cả hai lại va chạm vào nhau lần nữa.
Từng luồng hơi thở khủng bố càn quét khắp nhà họ Long, hai người điên cuồng đánh nhau.
Mã Siêu hơi chật vật khi đối mặt với Long Thiên Vũ có sức chiến đấu ngang ngửa cao thủ bán bộ Thần Cảnh, nhưng anh ta vẫn không phá giải phong ấn thực lực.
Nếu ngay cả một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong cũng không giải quyết được thì sao anh ta xứng đáng với danh hiệu Nhất Vương của biên giới phía Bắc.
Một luồng hơi thở kinh khủng hơn toát ra từ trên người Mã Siêu, Long Thiên Vũ vừa rồi còn mơ hồ chiếm ưu lại liên tiếp bị đẩy lùi về sau.
Đối với người của Hoàng tộc họ Long và nhà họ Long, đây đúng là bữa tiệc thị giác cực kỳ kích thích.
Ngay cả ở Hoàng tộc họ Long cũng khó có thể nhìn thấy trận chiến của những cao thủ cấp bậc này.
Bọn họ không thể ngờ lại có thể tận mắt chiêm ngưỡng được cuộc giao chiến đặc sắc ở một Yến Đô nhỏ bé như vậy.
Long Đằng vẫn luôn hồi hộp, bất kể là Mã Siêu hay Long Thiên Vũ thắng, lão ta đều bị giày vò.
Nếu Mã Siêu bị thương nặng, Dương Thanh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.
Cũng vậy, nếu Long Thiên Vũ bị thương nặng, Hoàng tộc họ Long cũng sẽ quyết không tha cho Dương Thanh.
Đến lúc đó xui xẻo nhất vẫn là nhà họ Long.
“Cậu Thanh, cậu mau ra tay ngăn lại đi. Nếu tiếp tục nữa, tôi sợ sẽ khó thu dọn tàn cuộc!”
Long Đằng bỗng cầu khẩn nói.
Dương Thanh lập tức nheo mắt nói: “Ông chủ Long, không phải ông sợ khó thu dọn tàn cuộc mà là sợ Long Thiên Vũ bị giết sẽ liên lụy đến nhà họ Long, đúng không?”
Long Đằng nhất thời cả kinh, vội vàng lắc đầu nói: “Cậu Thanh, tôi không có ý này. Tôi chỉ không muốn ân oán giữa cậu và Hoàng tộc họ Long càng lúc càng sâu”.
“Hừ!”
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Bây giờ Hoàng tộc họ Long mới là bên không chịu giảng hòa. Nếu Long Thiên Vũ không tự đâm đầu vào chỗ chết sẽ không chết, nếu anh ta tự tìm đường chết thì dù Long Hoàng có tự mình đến đây tôi cũng dám lấy mạng chó của anh ta!”
Dương Thanh nói xong cũng không thèm để ý Long Đằng nữa, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người đang giao chiến.
Sao anh không hiểu rõ suy nghĩ của Long Đằng chứ?
Nói ra, Long Đằng là chủ động thần phục anh, nhưng trước mặt Hoàng tộc họ Long lão già này lại quên mất thân phận của mình.