Chương 259: Giết hay không
Gã sát thủ thoạt nhìn tầm bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ đen sát người, ánh mắt cực kì hung ác.
Cổ tay hắn đã rách tươm, nhầy nhụa máu tươi, hẳn là vì cố gắng giằng thoát khỏi dây thừng.
Thấy Dương Thanh và Lạc Bân đi đến, gã sát thủ trừng mắt nhìn bọn họ, đôi mắt chim ưng chằng chịt tơ máu: “Tao khuyên bọn mày tốt nhất là thả tao ra, nếu không chúng mày nhất định sẽ phải hối hận!”
Dương Thanh bước tới, từ trên cao nhìn xuống gã sát thủ: “Khai ra đi, ai sai mày đi giết Trần Anh Tuấn?”
Tối hôm qua, lúc gặp phải truyền nhân của Bá Đao ở Ngũ Hành Sơn, Dương Thanh cũng đã nổi lòng muốn giết Trần Anh Tuấn, vốn định để Tiền Bưu ra tay, chẳng ngờ lại có người tranh trước một bước, giết Trần Anh Tuấn.
Lúc đó, Dương Thanh đã cảm thấy chuyện này có điểm kì lạ, tính khống chế gã sát thủ này, thuận tiện tra thử xem người muốn giết Trần Anh Tuấn là ai.
Bởi nhà họ Trần và nhà họ Tô sắp thành thông gia, có người không muốn thấy chuyện này xảy ra, cho nên chỉ cần tra được người muốn giết Trần Anh Tuấn là ai thì có thể biết ai muốn giết Tô San.
Cho tới hôm nay, Trần Hưng Hải đích thân dẫn người tới tìm anh để báo thù, anh mới ý thức được, chuyện này không đơn giản như vậy.
“Đừng hòng, tao sẽ không nói gì hết đâu!”
Gã sát thủ lạnh lùng nói, ánh mắt không hề sợ hãi.
Dương Thanh khinh thường cười nhạt: “Mày tưởng mày không nói thì tao không tra ra được à?”
Thực ra, Dương Thanh đã có suy đoán riêng trong lòng, chỉ còn thiếu chứng cứ xác thực mà thôi.
“Đó là Viên Mộc, một thành viên của nhà họ Viên của Châu Thành!”
Dương Thanh đột ngột đưa ra suy đoán.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của gã sát thủ thoáng lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất trong khoảnh khắc.
Nhưng xúc cảm dao động trong một chớp mắt đó đã bị Dương Thanh bắt được, điều này giúp anh xác nhận suy đoán của mình.
“Tao không biết thằng đó là ai!”, gã sát thủ lạnh lùng nói.
“Mày có thừa nhận hay không thì cũng không quan trọng!”
Dứt lời, Dương Thanh quay sang dặn dò Lạc Bân: “Xử lí gã này đi!”
“Vâng!”
Lạc Bân vội vã đáp, trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Dương Thanh chỉ hỏi gã sát thủ một câu, sau đó đưa ra suy đoán của mình, gã sát thủ kia cũng không trả lời Dương Thanh, nhưng hình như Dương Thanh đã biết được sự thật.
Mãi đến khi vệ sĩ bên cạnh Lạc Bân đi về phía mình, gã sát thủ mới ý thức được, Dương Thanh không hề nói chơi mà thực sự muốn lấy mạng hắn.
Lập tức, sắc mặt hắn biến đổi, cả giận nói: “Mày không thể giết tao được, tao là người của Hiệp hội Võ thuật, nếu tao mà chết, hiệp hội sẽ không bỏ qua cho mày đâu, chắc chắn sẽ giết chết mày!”
Nghe đến cái tên “Hiệp hội Võ thuật”, sắc mặt Lạc Bân đột ngột biến đổi.
Nghe đồn cao thủ trong Hiệp hội Võ thuật nhiều như mây, có không ít cao thủ đã đạt đến trình độ thượng thừa.
Điểm quan trọng nhất là, tổ chức này vô cùng thiên vị người mình, nếu người của bọn họ bị giết, họ nhất định sẽ tra rõ việc này, cho đến khi tìm được hung thủ, đánh chết mới thôi.
“Chủ tịch, cậu xem…”
Lạc Bân còn chưa nói hết câu, Dương Thanh đã ngắt lời: “Giết!”
“Vâng!”
Lạc Bân không dám nói thêm một lời, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ.
“Đừng giết tôi, tôi khai! Cậu muốn biết cái gì, tôi sẽ nói hết cho cậu! Đúng là có một cậu thanh niên tên là Viên Mộc muốn tôi giết một người, cậu ta cho tôi năm triệu, tôi mới ra tay”.
Gã sát thủ sợ hãi quá, đỏ mắt rống lên.
Ngay khi vệ sĩ của Lạc Bân đang do dự xem có nên giết hay không, bỗng có một tia sáng màu bạc vút qua.
“Phụt!”
Một con dao găm màu bạc cắm sâu vào trái tim gã sát thủ, hắn trợn trừng đôi mắt, nhìn chằm chằm vào ngực mình, con dao kia chính là hung khí hắn đã dùng để giết vô số người.
Lạc Bân và vệ sĩ đều sợ ngây người, chỉ thấy con dao mà Dương Thanh vừa mới ngắm nghía trong tay đã biến mất tăm.
Thậm chí bọn họ còn không nhìn rõ Dương Thanh đã phóng dao như thế nào, sát thủ của Hiệp hội Võ thuật đã chết ngắc rồi.
“Đừng nói là một sát thủ của Hiệp hội Võ thuật, dù hội trưởng của bọn họ đến đây mà dám làm xằng làm bậy thì tôi cũng giết không tha”.
Dương Thanh chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nói.
Lạc Bân và vệ sĩ đột nhiên có cảm giác muốn quỳ bái ngay tại đây, Dương Thanh lúc này vô cùng bá đạo, toàn thân toát ra khí chất chính nghĩa, không coi Hiệp hội Võ thuật ra gì.
Ở Chiêu Châu, Hiệp hội Võ thuật là một tổ chức vừa thần bí vừa cực kì mạnh mẽ, chi hội của bọn họ trải rộng khắp thế giới.
Ở Yến Đô có một câu truyền miệng thế này: Thà đắc tội với tám gia tộc lớn của Yến Đô còn hơn đắc tội với Hiệp hội Võ thuật.
Nghe câu này có thể thấy được địa vị của Hiệp hội Võ thuật ở Chiêu Châu này lớn đến đâu.
“Thật không ngờ lại chính là nhà họ Viên giở trò sau lưng, hay là giờ tôi dẫn người tới nhà họ Viên, yêu cầu ông chủ nhà họ Viên là Viên Sĩ Vũ giải thích?”, Lạc Bân thận trọng dò hỏi.
“Tạm thời không cần động tới nhà họ Trần, bên nhà họ Viên cũng không cần để ý, coi như không có chuyện gì xảy ra”.
Dương Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: “Tới nhà họ Trần với tôi một chuyến!”
Dứt lời, anh quay đầu rời đi.
Lạc Bân sửng sốt một chốc mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, ở nhà họ Trần.
Người nhà họ Trần hoàn toàn không rõ ràng lắm về những chuyện đã xảy ra trước đó, chỉ biết Trần Hưng Hải đích thân dẫn người đi tìm Dương Thanh, nói là muốn báo thù cho Trần Anh Tuấn.
Đúng lúc này, Trần Hưng Hải đã dẫn người trở về.
“Bố, hẳn bố đã báo thù cho thằng Tuấn rồi chứ ạ?”
Một người phụ nữ trung niên vội vàng bước đến, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt mong đợi hỏi.
Trần Anh Tuấn là con trai bà ta, từ tối qua tới nay, bà ta đã khóc cạn nước mắt rồi.
“Còn phải nói à? Cụ nhà mình đích thân ra tay, sao hung thủ có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được?”
Những người khác cũng nhìn Trần Hưng Hải bằng vẻ mặt chờ mong.
Dù sao nhà họ Trần cũng là gia tộc giàu có hàng đầu của Châu Thành, vậy mà con cháu nhà họ lại bị người ta giết chết ngay tại Châu Thành này, đây quả thực là một điều sỉ nhục đối với nhà bọn họ.
Chỉ khi nào khiến cho hung thủ sát hại Trần Anh Tuấn chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất thì mới rửa sạch được nỗi nhục này.
Tâm trạng của Trần Hưng Hải vốn đã rất tệ, lúc này lại bị người trong gia tộc vây lại hỏi han, lập tức nổi giận: “Cút hết cho tôi!”
Nói xong, lão ta tức giận đùng đùng bỏ về phòng riêng.
“Chẳng lẽ, thằng ranh kia còn sống?”
Người nhà họ Trần ý thức được điều gì đó, sắc mặt đều trở nên cực kì khó coi.
“Bố, giờ chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải cầu xin thằng ranh kia tha thứ cho mình?”
Trong biệt thự của Trần Hưng Hải, một người trung niên đứng trước mặt lão ta, hỏi với vẻ không cam lòng.
Ông ta là Trần Hạo, bố của Trần Anh Tuấn, bây giờ ông ta đang phừng phừng lửa giận.
Ý muốn giết người nồng đượm trong mắt Trần Hưng Hải, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện giờ thằng ranh đó hoàn toàn không chịu gặp chúng ta, muốn được nó tha thứ gần như không có khả năng!”
“Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Chắc chắn Hàn Khiếu Thiên sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, lẽ nào nhà họ Trần ta thực sự đi tới bước đường cùng rồi sao?”, Trần Hạo ngửa mặt lên trời hét lớn.
“Ầm!”
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng động cơ gào rú ầm ĩ.
Sắc mặt Trần Hưng Hải và Trần Hạo lập tức xám xịt lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Oành!”
Cửa phòng bỗng bật tung ra, một bóng đen bay vèo đến, nặng nề rơi xuống dưới chân Trần Hưng Hải.
Khi nhận ra đó là một cái xác chết, nét mặt Trần Hưng Hải tràn đầy hoảng sợ.
“Ông chủ Trần, món quà lớn này có vừa lòng ông không?”
Giọng Dương Thanh bỗng vang lên, anh thong thả cất bước đi vào, sau lưng còn có Lạc Bân đi cùng.
“Ra là cậu!”
Con ngươi Trần Hưng Hải co rút lại, lão ta không ngờ Dương Thanh lại đích thân đến nhà mình.
Điều chủ yếu là, anh chỉ mang theo mình Lạc Bân, không có lấy một vệ sĩ đi cùng.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cao thủ ở nhà họ Trần, trong nháy mắt, bọn họ đã vây kín Dương Thanh và Lạc Bân ở giữa.
“Sao hả? Ông chủ Trần định giết tôi chắc?”
Dương Thanh hài hước hỏi Trần Hưng Hải.
Trái tim Trần Hưng Hải cũng đang điên cuồng nổi trống, ánh mắt tràn ngập giằng co, đắn đo có nên giết Dương Thanh hay không.
Nếu giết Dương Thanh, chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không tha cho nhà họ Trần.
Nhưng nếu không giết, chỉ cần có thể nhận được sự tha thứ của Dương Thanh, nhà họ Trần còn có cơ may tồn tại.
So sánh hai bên, dường như chỉ có thể chọn không giết.
“Bố, giết nó là có thể báo thù cho thằng Tuấn nhà mình rồi!”
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.