Quan Hân bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, toàn thân cô ta không khỏi run lên.
Khi nhận ra mình đã chuẩn bị tốt như vậy mà vẫn bị Dương Thanh làm cho sợ hãi, cô ta đột nhiên thẹn quá hóa giận: “Là tôi làm đấy, thì đã làm sao nào?”
Dương Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho cảm xúc của mình ổn định nhất có thể.
Anh biết rất rõ một khi anh tức giận thì sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp như thế nào.
“Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, không có thù oán gì với cô, thậm chí còn không quen biết cô. Vậy mà cô lại đối xử với cô ấy như thế, sao con người cô lại có thể độc ác như vậy được chứ?”
Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Hừ!”
Quan Hân cười khẩy: “Cô ta có vô tội hay không thì liên quan gì đến tôi? Lẽ nào anh không hiểu tại sao tôi lại ra tay giết cô ta sao?”
Không đợi Dương Thanh phản ứng, Quan Hân duỗi ngón tay ra với Dương Thanh, tức giận nói: “Đều là do anh!”
“Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, làm một con chó của nhà họ Quan chúng tôi, có sự ủng hộ của Vương tộc họ Quan, anh sẽ chính là Vương của Yến Đô”.
“Nhìn ra khắp Chiêu Châu, ngoài các Vương tộc và Hoàng tộc lớn ra thì chỉ anh là người có tiếng nói. Thế nhưng anh lại nhất mực không chịu, cứ nhất định phải chống đối với tôi”.
“Không chỉ vậy, anh thậm chí còn suýt giết chết tôi và bố tôi. Nếu như giữa chúng ta đã có ân oán thì tại sao tôi lại phải cho anh một con đường sống chứ?”
Quan Hân như muốn phát điên lên, cô ta cười ha hả và nói: “Vậy nên, tôi muốn để anh sống không bằng chết thì chỉ có cách khiến người bên cạnh anh bị tổn thương, để họ biết được rằng anh chính là một sao chổi”.
“Mã Siêu không phải là người anh em tốt nhất của anh sao? Anh nói xem, nếu như Mễ Tuyết chết rồi, Mã Siêu sẽ trách anh hay không?”
“Cho dù anh ta không trách anh thì liệu có còn đối xử với anh như lúc trước được không? Ha ha ha ha…”
Nói xong, Quan Hân cười điên dại.
Cuối cùng Dương Thanh đã hiểu tại sao Quan Hân phải ra tay với Mễ Tuyết, thì ra cô ta muốn ly gián tình anh em giữa anh và Mã Siêu.
“Cô thích đùa giỡn với người khác như vậy sao?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy! Tôi thích cảm giác nắm giữ mọi thứ trong tay mình. Đối với tôi mà nói, cho dù anh có ích đến thế nào, nếu như không thể làm việc cho tôi thì tôi chỉ có thể tiêu diệt anh thôi”.
Quan Hân cực kỳ ngông cuồng, cô ta cười tươi nói: “Việc khiến cho anh phải đau khổ, để anh và người anh em tốt của anh trở mặt thành thù chỉ là bước đầu tiên thôi”.
“Mục đích thực sự của tôi là lấy cái mạng chó của anh kia. Bây giờ, tốt nhất anh hãy chuẩn bị chịu chết đi!”
Dương Thanh không nói gì, đột nhiên anh nhắm mắt lại.
Anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận của mình, nếu không một khi bùng phát thì nơi này máu sẽ chảy thành sông mất.
“Dương Thanh, kiếp sau, hãy nhớ lau mắt mình cho sáng lên, đừng có tỏ vẻ như ở kiếp này nữa”.
Quan Hân đột nhiên lớn tiếng nói: “Ra tay đi!”
“Bùm bùm bùm!”
Trong nháy mắt, tiếng súng nổ ra trong khoảng sân nhỏ của ngôi biệt thự to lớn.
Nhưng, giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đồng tử của Quan Hồng Vĩ co rút lại, Quan Hân đầy vẻ khó tin: “Người…người đâu?”
Dương Thanh vốn dĩ vẫn đang đứng đó cứ thế biến mất tăm mất dạng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh cả người, họ không thể nhìn thấy Dương Thanh, nhưng họ có cảm giác rằng có thể nhìn thấy Dương Thanh ở bất cứ chỗ nào.
Cảm giác đó rất lạ nhưng lại khiến họ lạnh sống lưng.
Lúc này, tay cầm súng của hơn chục tay súng không ngừng run rẩy.