Nói xong, anh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đoán được ý đồ của Vũ Văn Cao Dương.
Quả nhiên, ông ta gật đầu nói: “Hoàng tộc và Vương tộc ngấp nghé Yến Đô từ lâu. Từng có lời đồn người nào đoạt được Yến Đô sẽ có được cả thiên hạ!”
“Yến Đô không hề đơn giản như con thấy đâu! Mọi người đều coi tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là thế lực mạnh nhất ở đây, nhưng điều này có thể xảy ra sao?”
“Một thành phố sao có thể đồng thời có tám gia tộc mạnh nhất được?”
Quả thực Dương Thanh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghe Vũ Văn Cao Dương nói xong không khỏi chấn động: “Chẳng lẽ ở Yến Đô còn có gia tộc mạnh hơn nữa sao?”
Vũ Văn Cao Dương gật đầu đáp: “Đế Thôn!”
“Đế Thôn?”
Lần đầu tiên Dương Thanh nghe thấy hai chữ này: “Đế Thôn là địa danh à?”
“Là một thôn chỉ có hơn trăm hộ dân”.
Lúc nhắc tới Đế Thôn, trên mặt Vũ Văn Cao Dương hiện lên vẻ tôn kính.
“Mặc dù Đế Thôn chỉ có hơn trăm hộ gia đình nhưng đây mới là gia tộc mạnh nhất của Yến Đô”.
“Thôn này không lớn, chỉ có hơn năm trăm người, nhưng nghe đồn trong thôn có rất nhiều cao thủ đỉnh cao, chỉ cần một người cũng có thể trấn áp toàn bộ cao thủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.
“Người lập ra quy định không cho dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc đặt chân tới Yến Đô vào một trăm năm trước đến từ Đến Thôn”.
Vũ Văn Cao Dương chậm rãi kể ra câu chuyện bí mật này.
Dương Thanh nghe xong sợ ngây người, không ngờ ở Yến Đô còn có một cái thôn nhỏ khủng bố như vậy, tùy tiện chọn một người cũng có thể trấn áp cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Mặc dù anh cũng có thể làm được, nhưng cả Chiêu Châu, thậm chí là toàn thế giới có mấy người giống anh?
Trước kia anh cứ nghĩ bản thân đã rất mạnh, bây giờ mới ý thức được mình vẫn rất thiển cận. Thế giới rộng lớn không thiếu điều hiếm lạ, anh không biết các cao thủ siêu mạnh không chịu lộ diện không có nghĩa là họ không tồn tại.
“Vậy nên lần này người của Hoàng tộc và Vương tộc liên tiếp xuất hiện ở Yến Đô là để chiếm đoạt Đế Thôn sao?”
Dương Thanh to gan suy đoán.
Vũ Văn Cao Dương nói: “Con chỉ đoán đúng một nửa”.
“Một trăm năm trước sau khi người kia đánh bại năm Hoàng tộc, còn khiến họ hạ bậc trở thành Vương tộc đã từng nói hai câu”.
“Câu đầu tiên con đã biết, chính là trừ phi Vương của Yến Đô xuất hiện, dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc mới được phép đặt chân vào Yến Đô”.
“Rất nhiều người đều biết tới câu nói này. Nhưng câu thứ hai lại là bí mật, chỉ có Hoàng tộc, Vương tộc và một vài người đứng đầu gia tộc lớn của Yến Đô biết được”.
“Câu nói còn lại chính là, người nắm quyền ở Yến Đô chính là Vương!”
“Cùng với nó còn có một lời tổ tiên dạy bảo của Đế Thôn, ngày Vương của Yến Đô xuất hiện, Đế Thôn cũng phải lộ diện phò tá người đó”.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Vũ Văn Cao Dương nói ra những lời này, Dương Thanh vẫn vô cùng khiếp sợ.
Một cao thủ bất kỳ của Đế Thôn đều có thể trấn áp tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Nhưng Vương của Yến Đô lại có thể thống lĩnh toàn bộ Đế Thôn.
Anh chợt hiểu được ý nghĩa của câu nói “đoạt được Yến Đô là có được cả thiên hạ” kia.
Đoạt được Yến Đô là có thể thống lĩnh Đế Thôn. Một khi cao thủ của Đế Thôn xuất hiện sẽ gây ra chấn động rất lớn.
“Chắc con đã biết nếu Đế Thôn lộ diện sẽ gây ra bao sóng gió rồi phải không?”
Vũ Văn Cao Dương nhìn Dương Thanh chăm chú: “Nếu người được Đế Thôn công nhận là Vương của Yến Đô là người tốt thì không sao. Nhưng lỡ là kẻ xấu thì sao?”
Đúng là như vậy. Một cái thôn ẩn mình suốt trăm năm, không biết thế giới bên ngoài ra sao. Nếu người thống lĩnh là người tốt thì tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng nếu là kẻ xấu, chắc chắn sẽ mượn lực lượng của Đế Thôn để mưu lợi cho chính mình. Đến lúc đó e là trật tự của Chiêu Châu, thậm chí là cả thế giới đều sẽ bị đảo lộn.