Hơn nữa anh và Tần Thanh Tâm rất yêu thương nhau, chưa từng nghĩ đến việc dây dưa với những người phụ nữ khác.
Chỉ là cảnh tượng trong phòng tắm vừa rồi cứ thiêu đốt tâm trí anh, càng muốn quên lại càng thấy nhớ, thậm chí còn nhớ rất rõ ràng.
“Đồ vô lại! Mình đúng là một tên khốn!”
Dương Thanh bỗng tát mình một bạt tai nói: “Tiêu Tiêu còn đang khóc lóc đợi mình ở nhà, thế mà mình lại suy nghĩ bậy bạ như vậy”.
Dù biết anh giúp đỡ Hạ Hà chỉ là hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
Hạ Hà ở phòng tắm hơn mười phút mới khập khiễng đi ra.
Lúc này cô ta đã mặc xong quần áo.
Thấy dáng vẻ vẫn còn đau đớn của Hạ Hà, Dương Thanh càng áy náy hơn.
Không chỉ đối với vợ con mà còn với cả Hạ Hà.
Hai đầu gối Hạ Hà bị thương rách da, mà anh còn dám suy nghĩ bậy bạ với cô ta, đúng là không bằng cầm thú mà.
“Tôi dẫn cô đi bệnh viện nhé?”
Dương Thanh vứt bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu, vội vàng bước tới đỡ Hạ Hà, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Hạ Hà khẽ lắc đầu: “Anh yên tâm đi, tôi không bị thương đến xương, chỉ bị rách da thôi. Có lẽ đầu gối sẽ bị sưng một thời gian, trong phòng có hòm thuốc, tôi tự thoa thuốc cũng được”.
Lúc nói chuyện, Hạ Hà cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Thanh.
Không chỉ vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Hà cảm thấy tim đập như trống bỏi khi nói chuyện với người khác giới.
“Hay là tôi thoa thuốc giúp cô nhé?”
Dương Thanh vô thức hỏi.
Chỉ là sau khi hỏi xong anh cảm thấy hơi hối hận.
Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được đúng không?
“Không sao đâu, tôi tự làm cũng được. Đã muộn lắm rồi, chắc Tần Thanh Tâm đã đợi anh rất lâu, anh mau về nhà đi!”
Hạ Hà vội nói.
Thế nhưng trong lòng cô ta ngập tràn chờ mong, hy vọng Dương Thanh sẽ ở lại giúp cô ta thoa thuốc, sau đó chờ cô ta ngủ rồi anh hãy rời đi.
Nhưng cô ta đã thất vọng.
Dương Thanh vốn đang lo lắng cho Tiêu Tiêu, việc xảy ra ngoài ý muốn trong phòng tắm lúc nãy khiến anh cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục ở lại trong phòng Hạ Hà.
“Vậy tôi đi trước đây!”
Dương Thanh bỗng tát mình một bạt tai nói: “Tiêu Tiêu còn đang khóc lóc đợi mình ở nhà, thế mà mình lại suy nghĩ bậy bạ như vậy”.
Dù biết anh giúp đỡ Hạ Hà chỉ là hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hổ thẹn.
Hạ Hà ở phòng tắm hơn mười phút mới khập khiễng đi ra.
Lúc này cô ta đã mặc xong quần áo.
Thấy dáng vẻ vẫn còn đau đớn của Hạ Hà, Dương Thanh càng áy náy hơn.
Không chỉ đối với vợ con mà còn với cả Hạ Hà.
Hai đầu gối Hạ Hà bị thương rách da, mà anh còn dám suy nghĩ bậy bạ với cô ta, đúng là không bằng cầm thú mà.
“Tôi dẫn cô đi bệnh viện nhé?”
Dương Thanh vứt bỏ suy nghĩ xấu xa trong đầu, vội vàng bước tới đỡ Hạ Hà, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Hạ Hà khẽ lắc đầu: “Anh yên tâm đi, tôi không bị thương đến xương, chỉ bị rách da thôi. Có lẽ đầu gối sẽ bị sưng một thời gian, trong phòng có hòm thuốc, tôi tự thoa thuốc cũng được”.
Lúc nói chuyện, Hạ Hà cúi đầu không dám nhìn thẳng Dương Thanh.
Không chỉ vậy, đây là lần đầu tiên Hạ Hà cảm thấy tim đập như trống bỏi khi nói chuyện với người khác giới.
“Hay là tôi thoa thuốc giúp cô nhé?”
Dương Thanh vô thức hỏi.
Chỉ là sau khi hỏi xong anh cảm thấy hơi hối hận.
Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được đúng không?
“Không sao đâu, tôi tự làm cũng được. Đã muộn lắm rồi, chắc Tần Thanh Tâm đã đợi anh rất lâu, anh mau về nhà đi!”
Hạ Hà vội nói.