Sao lão ta không kích động cho được?
Dương Thanh cũng ngạc nhiên, anh hiểu rõ ban nãy tình hình của Khương Hùng đang nguy kịch đến nhường nào.
Cho dù Phùng Tiểu Uyển có nói Khương Hùng chết rồi, anh cũng không bất ngờ.
Nhưng Phùng Tiểu Uyển lại làm Khương Hùng tỉnh táo lại lần nữa. “Không ngờ năng lực của Tiểu Uyển lại mạnh mẽ đến
Dương Thanh cười nói với Phùng Tiểu Uyển. “Chút năng lực của em còn thua ông nội nhiều lắm”.
Phùng Tiểu Uyển khiêm tốn, có lẽ là nhớ đến thần y Phùng nên trông cô ta hơi buồn bã.
Khương Hùng chuyển sang chuyện khác ngay, cười nói: “Cậu Thanh, Tiểu Uyển, ngồi đi!”
“Mời ông Khương!”
Dương Thanh cười nói.
Mọi người lần lượt ngồi vào bàn, bàn ăn trải đầy món ngon, tất cả đều là những món do chính tay chuyên gia làm tiệc quốc gia chuẩn bị.
Khương Hùng cười nói: “Cậu Thanh, Tiểu Uyển, hai người mau nếm thử đi, hương vị thế nào?”
Mặt lão ta hơi mong chờ, giống như làm Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển hài lòng là chuyện lão ta đang mong chờ nhất vậy. “Đây là Phật nhảy tường đúng không?”
Dương Thanh cầm đũa gắp một con rum biển, cười hỏi.
Khương Hùng vội vàng gật đầu: “Phật nhảy tường hay còn được gọi là phúc kiện toàn, là món ăn của vùng Phúc Kiến. Nghe nói món này do chủ của tiệm ăn Tụ Xuân Viên, thuộc thời nhà Thanh sáng chế”.
“Nhưng nghe nói căn cứ theo ghi chép của ông Phi Hiệu Thông, người phát minh ra món này là một người ăn xin.
Dương Thanh cười nói. “Ha ha ha, đúng là tôi cũng có nghe đồn
Khương Hùng cười nói.
Dương Thanh bỏ rum biền vào miệng cần nhẹ, ngay lập tức miệng anh đầy nước, mùi thơm nồng nàn tỏa ra trong miệng. “Vừa tươi vừa mềm, đàm vị nhưng lại không ngân, trong vị có vị
Dương Thanh hào phóng khen ngợi, đây là lần đầu tiên anh ăn mòn Phật nhảy tường ngon đến vậy. “Ông Khương, ông mời chuyên gia làm tiệc quốc gia đúng không? Nếu không sao có thể nấu được món ngon như vậy?
Dương Thanh ăn liên tục vài món rồi đặt đũa xuống, cười hỏi.
Anh chỉ thuận miệng hỏi nhưng không ngờ Khương Hùng lại gật đầu thật, cười nói: “Đúng là chuyên gia làm tiệc quốc gia, cậu Thanh giỏi thật, mới đó đã đoán được ngay.
Thật à?”
Dương Thanh ngạc nhiên nói: “Vậy tôi phải ăn nhiều hơn chút, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì không biết đến khi nào mới được ăn những món ngon thế này. “Ha ha, ăn nhiều hơn đi, tốt nhất là ăn hết.”
Khương Hùng cười nói.
Không khí cực kỳ yên bình, Dương Thanh ăn nhiều hơn thật, cuối cùng có vài món chỉ còn đĩa không.
Cơm nước xong xuôi, lúc này Dương Thanh mới hỏi: “Tiểu Uyển, em có thể chữa khỏi bệnh của ông Khương không?”
Nghe Dương Thanh nhắc đến bệnh của mình, Khương Hùng mong chờ nhìn Phùng Tiểu Uyển.
Chỉ thấy Phùng Tiểu Uyển gật khẽ nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ, cô ta trầm giọng nói: “Em có thể đảm bảo sẽ chữa khỏi cho ông Khương nhưng ông Khương phải nghe em mới được, nếu không mọi sự cố gắng đều uổng phí”.
“Chỉ cần cô có thể chữa cho tôi thì bắt tôi làm gì tôi cũng sẵn sàng. Tiểu Uyển, cô có yêu cầu gì thì cứ việc tôi, chắc chắn tôi sẽ làm theo lời cô”.
Khương Hùng vội vàng đảm bảo.
Vết thương đã tra tấn lão ta suốt mấy chục năm, rất nhiều lúc lão ta sống không bằng chết.
Vốn dĩ lão ta cho rằng mình sắp chết rồi nhưng bỗng dưng bây giờ biết bệnh của mình có thể được chữa khỏi, sao lão ta có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được? “Chỉ cần ông có thể đảm bảo trong vòng một tháng này, ông không động đến võ, sau đó kết hợp với việc châm cứu trị liệu của tôi và sử dụng thuốc tôi kê cho ông giờ thì một tháng sau, bệnh của ông sẽ khỏi hoàn toàn”.
Phùng Tiểu Uyển vừa dứt lời, nghiêm túc nói: “Nhưng trong vòng một tháng, nếu ông động đến võ thì vết thương của ông sẽ càng nghiêm trọng hơn, cùng lắm chỉ sống được một tuần!”