Chương 1892:
Lời đáp của Hoa Anh Kiệt khiến cơn giận trong lòng Long Hoàng lên đến đỉnh điểm.
“Tức là hội trưởng Hoa đã quên rồi à!”
Long Hoàng nói bằng giọng tức giận: “Nếu ông quên thì tôi có thể nhắc cho ông nhớ”.
“Ha ha, không cần đâu!”
Hoa Anh Kiệt cười lạnh: “Bao năm qua, số người từng giúp tôi không đến một trăm thì cũng phải mấy chục, tôi cũng không thể nhớ hết những lời mà họ nói được chứ?”
“Nếu tôi không nhớ nhầm, hơn bốn mươi năm trước, Long Hoàng đã cho tôi một nghìn tệ đúng không?”
“Bây giờ tôi trả Long Hoàng mười triệu, báo đáp gấp mười nghìn lần, chắc đã đủ rồi chứ?”
“Đương nhiên, nếu Long Hoàng nghĩ mười triệu không đủ thì tôi sẽ đưa thêm, hai mươi triệu, được chứ?”
Hoa Anh Kiệt nói bằng giọng trêu ngươi và mỉa mai.
“Nếu vậy thì quên đi! Tôi cũng không cần tiền của hội trưởng Hoa”.
Long Hoàng cố nén giận: “Hơn nữa sau bao năm như thế, số người tôi đã giúp không được một trăm thì cũng phải mấy chục, cũng không thể trông chờ họ nhớ ân tình của tôi hết nhỉ?”
“Không sao đâu, tôi gặp nhiều kẻ vô ơn lắm rồi, không vấn đề gì hết”.
Long Hoàng nói rồi cúp máy luôn.
“Loảng xoảng!”
Sau khi cúp máy xong, Long Hoàng hất luôn đĩa trái cây và chén trà trên bàn trà xuống, như thể đang trút giận.
Đến cảnh giới như Long Hoàng, những chuyện bình thường rất khó khiến lão ta nổi giận, không ngờ lúc này lão ta lại ném đồ để trút giận.
Có thể tưởng tượng được lão ta đang phẫn nộ tới mức nào.
Quản gia của Hoàng tộc họ Long e dè đứng cạnh, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
“Long Hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đến khi Long Hoàng bình tĩnh, quản gia mới thận trọng hỏi.
“Tên khốn đó dám sỉ nhục tôi!”
Ánh mắt Long Hoàng đằng đằng sát khí, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Không ngờ ông ta dám nói, hơn bốn mươi năm trước, tôi đã cho ông ta một nghìn tệ, giờ ông ta sẽ trả mười triệu cho tôi làm thù lao”.
Nghe thấy thế, quản gia cũng nổi giận: “Hoa Anh Kiệt đúng là đồ vô ơn, năm đó tuy ông chỉ giúp ông ta một nghìn tệ, nhưng số tiền đó đã giải quyết được bao nhiêu chuyện cơ mà?”
“Quan trọng nhất chính là, ông đã cho ông ta rất nhiều tài nguyên của Hoàng tộc họ Long để giúp ông ta thành lập Hiệp hội Võ thuật, khi đó ông ta đã nói, đến khi ông ta có thành tựu thì sẽ nương nhờ vào Hoàng tộc họ Long, chẳng lẽ ông ta quên hết rồi chắc?”
Quản gia cũng biết việc Long Hoàng đã giúp Hoa Anh Kiệt năm đó, giờ Long Hoàng lại bị Hoa Anh Kiệt sỉ nhục nên ông ta rất tức giận.
“Long Hoàng, hay để tôi đến Yến Đô giết tên khốn đó đi!”
Quản gia chợt nói.
Khí thế của Thần Cảnh đỉnh phong cũng lan từ người ông ta ra ngoài.
Trừ Long Hoàng ra, có lẽ không ai ngờ cảnh giới võ thuật của quản gia đi theo Long Hoàng đã đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong.
Trong mắt Long Hoàng lóe lên sát khí, lão ta suy nghĩ năm phút rồi mới lắc đầu: “Bây giờ chưa đến lúc ông ra tay, cứ chờ xem sao, chắc chắn cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô sẽ không dễ phân ra thắng bại như vậy”.
“Ý ông là?”
Quản gia hỏi với vẻ ngờ vực.
Long Hoàng hơi nheo mắt, trong con ngươi thâm thúy lóe lên ánh sáng trí tuệ.
“Bởi vì cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô vốn là một cái bẫy! Một cái bẫy chết người!”
Long Hoàng trầm giọng nói.
“Bẫy ư?”
Quản gia mở to mắt, bỗng nghĩ tới điều gì, lập tức kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ…”
Ông ta chưa nói xong thì đã bị Long Hoàng ngắt lời: “Phải tránh họa từ miệng!”
Nghe thấy thế, quản gia vội im lặng, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vẻ kinh hãi.
Phía bên kia, sau khi bị Long Hoàng dập máy, Hoa Anh Kiệt cười lạnh: “Nghĩ mình là ân nhân cứu mạng của tôi thật ư?”
“Năm đó, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, ông tưởng tôi là đồ ngu chắc?”
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, vô số người đã đổ dồn đến Yến Đô.