Chương 493: Cháu gái tôi đâu?
Bốn sát thủ cùng xông tới chỗ Mã Siêu.
Tuy nói họ là sát thủ nhưng thực chất nói là tử sĩ do Vương Hồng Hiền bồi dưỡng đúng hơn.
Vương Hồng Hiền vốn định đợi đến lúc ông ta kế thừa vị trí chủ nhà, nếu gặp nguy hiểm mới để những người này lộ mặt.
Nhưng ông ta không ngờ nhanh như vậy đã phải để bọn họ lộ mặt.
Mã Siêu lại rất khinh thường những sát thủ mà ông ta luôn lấy làm tự hào kia. Anh ta cười mỉa mai, sau đó lao nhanh tới.
Trong phòng tiệc như có một cơn gió lốc thổi qua, quần áo của mọi người bị thổi bay phần phật.
Mã Siêu vọt tới trước mặt tên sát thủ đầu tiên, hờ hững đánh ra một chưởng.
“Chết đi!”
Tên sát thủ lạnh lùng, cầm dao găm đâm thẳng vào tim Mã Siêu.
Chiêu thức của sát thủ đều là đòn trí mạng.
Hắn ta muốn một đòn giết chết Mã Siêu.
Nhưng hắn ta nhanh chóng nhận ra ý nghĩ của mình ngu xuẩn cỡ nào.
“Ầm!”
Mã Siêu đánh lên đầu tên sát thủ, “rắc” một tiếng, xương sọ vỡ nát.
Tên sát thủ đầu tiên bị hất bay rồi nặng nề rơi xuống bên chân Hồng Vương Hiền, phát ra tiếng vang thật lớn.
Chết tươi tại chỗ!
Vương Hồng Hiền nhìn sát thủ bị đập nát đầu nằm dưới chân, vẻ mặt kinh hoàng.
“Chuyện này… sao có thể?”
Trên mặt ông ta ngập tràn vẻ khiếp đảm.
Chỉ ông ta mới biết mình đã trả giá đắt cỡ nào để bồi dưỡng bốn tên sát thủ này.
Thậm chí bọn họ còn phải ra chiến trường nước ngoài làm lính đánh thuê.
Bốn tên sát thủ này đều từng được gột rửa bởi mưa bom bão đạn trên chiến trường.
Tiểu đội bốn tên sát thủ này đã từng chặt đầu thủ lĩnh của nước địch trên chiến trường.
Nếu bốn người này liên thủ, dù là cao thủ hàng đầu của một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô cũng chưa chắc đánh bại được.
Nhưng bây giờ một tên đã chết trong tay Mã Siêu.
“Ầm, ầm, ầm!”
Vương Hồng Hiền còn chưa hoàn hồn thì ba tên còn lại cũng bị đánh bay.
Sau đó tất cả đều nặng nề ngã xuống bên chân ông ta.
Cuộc chiến kết thúc trong vòng một nốt nhạc.
Ông ta bỏ ra rất nhiều năm, tiêu tốn số tiền khổng lồ để bồi dưỡng ra bốn tên sát thủ này. Vậy mà giờ đây tất cả đều chết trong tay Mã Siêu.
Hơn nữa ai cũng chết rất thê thảm.
Bị đánh một đòn trí mạng, đầu bị lõm vào, tổn thương đại não mà chết.
Không chỉ Vương Hồng Hiền, cả đám người Vương Hổ cũng ngạc nhiên đến ngây người.
Những người tới dự đám cưới cũng hoảng sợ kêu gào.
Tất cả khách khứa đều nhao nhao bỏ chạy khỏi phòng tiệc.
Cái chết của Vương Hải trước đó cũng không gây chấn động lớn như vậy. Lần này Mã Siêu ra tay rất nặng, chỉ chớp mắt đã giết sạch bốn tên sát thủ nên đám người quyền quý kia mới sợ vỡ mật.
Thoáng chốc khách khứa đều bỏ chạy hết, trong phòng tiệc chỉ còn lại người nhà họ Vương và nhà họ Ngải.
Mã Siêu khinh thường liếc nhìn Vương Hồng Hiền, sau đó lùi về sau lưng Dương Thanh làm một vệ sĩ như thể những chuyện vừa xảy ra không hề liên quan đến anh ta.
“Trà không tệ!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong phòng tiệc.
“Ông chủ Vương, nói ra giữa tôi và nhà họ Vương cũng không hề có ân oán gì”.
“Chắc hẳn ông chủ Vương cũng biết đã xảy ra chuyện gì”.
“Tôi mong ông chủ Vương đừng để bị lợi dụng, nếu không đến lúc nhà họ Vương bị diệt ông vẫn không biết tại sao”.
Dương Thanh bình tĩnh nói.
Sau đó, Dương Thanh bỗng đổi giọng, nhìn Ngải Xuyên bên cạnh Vương Hổ, nói sâu xa: “Ông chủ Ngải, ông là người thông minh, có một số việc không cần tôi nói ra chắc ông cũng hiểu rõ”.
“Nể mặt Ngải Lâm tôi có thể không tính toán với nhà họ Ngải”.
“Đương nhiên còn phải xem nhà họ Ngải lựa chọn thế nào”.
Dương Thanh lại nhìn Vương Hổ: “Nếu tôi đoán không sai, hôm nay Ngải Lâm sẽ không xuất hiện đúng không?”
“Cậu có ý gì?”
Ngải Xuyên bỗng hỏi.
“Ông tự hỏi ông chủ Vương đi!”, Dương Thanh nói.
“Vương Hổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu gái Ngải Lâm của tôi đâu rồi?”, Ngải Xuyên tức giận hỏi, ánh mắt rét lạnh.
Lão ta bỗng nhận ra mình đã bị gài bẫy.
Sắc mặt Vương Hổ cực kỳ khó coi. Lão ta đương nhiên biết rõ đây là cái bẫy nhà họ Hoàng đặt ra, nhưng đến bây giờ người nhà họ Hoàng vẫn không xuất hiện.
“Ông chủ Ngải, tôi sẽ giải thích với ông sau. Nhưng bây giờ chúng ta phải cùng nhau đối phó hai thằng ranh con này”.
Vương Hổ lập tức hạ quyết tâm.