Chương 2980:
Nghe lão Cửu nói thế, Dương Thanh tức thì trầm mặc.
Lát sau, anh mới nói: ‘Ông Cửu, tôi đã rơi vào tình cảnh này, thực ra đã không e ngại sống hay chết, nhưng tôi không thể để ông cũng bị liên lụy, tôi tới phủ thành chủ Hoài Thành một mình là được rồi”.
Lão Cửu lập tức lắc đầu: ‘Không được!”
“Miêu thành chủ đã căn dặn, bất kể thế nào cũng phải bảo đảm cậu sống sót rời khỏi Hoài Thành, tôi không thể để mặc cậu một mình liều lĩnh đi vào phủ thành chủ Hoài Thành được’.
Dương Thanh kiên trì nói: ‘Nếu ông không cho tôi đi một mình vào phủ thành chủ Hoài Thành thì chúng ta đừng đi đâu cả, cứ ở đây chờ người của phủ thành chủ Hoài Thành tìm tới đi”.
Lão Cửu nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Cậu không còn nhiều thời gian nữa rồi, không thể cứ lãng phí như vậy! Chúng ta sao biết phủ thành chủ Hoài Thành định làm gì, nhỡ đâu chúng ta cứ ở đây chờ, bọn họ vần không chịu tới tìm thì sao?”
Dương Thanh bình thản nói: ‘Vậy thì đó chính là số mệnh của tôi!”
Lão Cửu lập tức trầm mặc, ông lão hiểu rất rõ sự lợi hại của cổ trùng Vô Tâm kia, đó là thứ ngay cả Miêu thành chủ cũng không thể giải quyết nổi, nay bọn họ chỉ còn một cách là giết kẻ thi cổ Lưu Ba thì mới có thể giải quyết triệt để mối nguy hiểm này.
Nhưng Lưu Ba lại đang ở trong phủ thành chủ Hoài Thành, mà nơi này lại là một nơi cực kì nguy hiểm với Dương Thanh.
Nếu để Dương Thanh một mình tới đó, sợ răng anh chỉ có một đường chết.
Lão Cửu chăm chú nhìn Dương Thanh một lát mới gật đầu: “Được, tôi ở lại khách sạn chờ cậu về!”
Dương Thanh bèn nói: “Ông yên tâm, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành, không có ý định đến phủ thành chủ Hoài Thành chịu chết đâu”.
Lão Cửu gật đầu: ‘Bất kể thế nào, chỉ có sống sót mới là điều quan trọng nhất”.
Nói xong, ông lão trở về phòng.
Dương Thanh không lãng phí thời gian nữa, anh lập tức ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc taxi, cho xe đi về phía phủ thành chủ Hoài Thành.
Mặc dù Hoài Thành là một thành phố lớn có nền võ thuật hưng thịnh nhưng trong nội thành cũng có người thường, ví dụ như người tài xế taxi này.
Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên cao lớn, ông ta vừa lái xe vừa cười hỏi: ‘Cậu thanh niên, đến phủ thành chủ Hoài Thành làm gì thế? Tôi đoán hản cậu định tới đó tìm việc hả?”
Dương Thanh sửng sốt, hỏi: “Vì sao ông lại nghĩ như vậy?”
Ì Tài xế vừa cười vừa nói: “Đến phủ thành chủ chỉ có ba loại người, loại thứ nhất, bản thân chính là người của phủ thành chủ, nhưng loại người này sao lại phải gọi taxi? Loại thứ hai là những vị tai †o mặt lớn của Hoài Thành định tới phủ thành chủ làm việc, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ không gọi taxi.
Cậu lại bắt taxi tới phủ thành chủ, vậy thì có thể có việc gì ngoài chuyện tới đó xin việc? Chẳng lẽ lại tới đó gây sự?”
Dương Thanh cười cười: ‘Lần này ông đoán sai rồi, tôi tới đó tìm người thôi”.
Tài xế sửng sốt: “Tìm người?”
Dương Thanh gật đầu: ‘Đúng! Tới tìm người!
Cũng có thể sẽ gây sự nữa đấy”.
Thấy Dương Thanh nói nghiêm túc như vậy, tài xế bật cười: “Cậu hài hước ghê, tới tận phủ thành chủ gây sự, chán sống rồi chắc?”
Dương Thanh chỉ cười cười, không nói thêm gì, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thực ra lúc này lòng anh cũng đang hết sức thấp thỏm, con rể thành chủ Hoài Thành là Long Dược đã chết dưới tay anh, trước đây nhờ có sư phụ Vô Danh ra mặt cảnh cáo phủ thành chủ Hoài Thành, người của phủ thành chủ Hoài Thành mới không dám kiếm chuyện với anh.