Chương 2233:
Hoàng Lỗi nói: “Đừng nghĩ răng Dương Thanh đã quay lại là có thể ra mặt giúp ông. Để ông đây nói cho mà nghe, Dương Thanh không về thì còn sống, tới đây thì chết chắc rồi!”
“Hiện giờ cả Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp đều đang đuổi bắt cậu ta, có lẽ người của hai Hoàng tộc lớn này đã hay tin, đang trên đường tới tập đoàn Nhạn Thanh cũng nên”.
Dương Thanh không lên tiếng, chỉ hờ hững nhìn Hoàng Lỗi như một tên hề.
Thấy ông ta xuất hiện, những giám đốc điều hành định ra ngoài đều dừng lại, khiêu khích nhìn Dương Thanh.
Anh không hề quan tâm đến những người thấp kém kia, híp mắt nhìn Hoàng Lỗi, nói: ‘Cho dù Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp tới đây cũng không làm gì được tôi, huống chỉ là ông”.
Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, người Hoàng Lỗi run lên. Nhưng nghĩ đến việc nhà họ Tưởng đã hứa hẹn sẽ cho mình một số lợi ích, nõi sợ hãi trong lòng ông ta lập tức tan thành mây khói.
“Dương Thanh, mày đúng là gan to băng trời, lời lẽ ngông cuồng thế này mà cũng dám nói ra.
Mày chết chắc rồi!”
Hoàng Lỗi trêu cợt nói.
“Bớt nói nhảm, để lại lời trăng trối đi, tôi sẽ tiễn ông lên đường!”
Dương Thanh lạnh giọng nói.
“Ha ha!”
Hoàng Lõi cười phá lên: “Dương Thanh, mày đúng là không biết trời cao đất dày, nghĩ mình là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh nên có thể vềnh váo trước mặt tao à?”
“Ông đây nói cho mày biết, bây giờ tao đang đại diện nhà họ Tưởng của Hoàng thành Long đến đây đàm phán với mày”.
“Tao cho mày một tỷ, giao tập đoàn Nhạn Thanh ra đây, mày còn có thể cầm số tiền lớn này để chơi bời. Nếu không, đừng nói là một tỷ, để cái mạng mày ở lại đây luôn đi!”
Ông ta vừa nói xong thì cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong sau lưng đột nhiên tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đang ở trong phòng họp đều cảm giác được áp lực cực mạnh kia, mặt mày ai nấy đều tái mét.
“Biết ông ấy là ai không?”
Hoàng Lỗi kiêu căng nói: “Ông ấy là cao thủ của nhà họ Tưởng, có thực lực Vương Cảnh đỉnh phong lận đấy. Kể cả người đứng đầu của các Vương tộc ở Chiêu Châu cũng chỉ đang ở Vương Cảnh đỉnh phong mà thôi”.
“Dương Thanh, tao cho mày một phút đồng hồ, nếu mày chịu giao tập đoàn Nhạn Thanh ra thì nhà họ Tưởng sẽ cho mày một tỷ, không thì ngày này năm sau chính là ngày giõ của mày!”
Sác mặt Lạc Bân lập tức thay đổi, đứng trước mặt Dương Thanh, căm tức quát: “Ông dám!”
Lạc Bân chỉ biết Dương Thanh rất có thực lực, rốt cuộc mạnh đến đâu thì ông ta không rõ.
Nhưng ông lão đang đứng bên cạnh Hoàng Lỗi lại cho ông ta áp lực rất lớn.
Lúc này, trong lòng Lạc Bân chỉ có một suy nghĩ, đó là dù có chết cũng phải chết trước Dương Thanh.
Thấy hành động này của Lạc Bân, Dương Thanh rất cảm động.
“Chỉ là một con kiến Vương Cảnh đỉnh phong mà cũng dám lên mặt với tôi?”
Anh lạnh lùng cười, tư thế ngồi vẫn vững như núi.
“Mày chán sống rồi đúng không!”
Cao thủ nhà họ Tưởng nghe thấy câu nói của Dương Thanh thì nổi cơn thịnh nộ, lao đến trước người anh rồi tung một cú đấm.
“Ha ha, chủ tịch của mấy người chết chắc rồi!”